Ngôn Lịch: “…” Ông ta cũng đâu muốn lấy thêm mấy đồng lẻ này.
Tịnh Hề cười càng thêm ngọt ngào, cô thò tay vào chiếc túi xách vừa rồi, lục lục lọi lọi lấy ra mấy tờ tiền màu xanh phẳng phiu, mới tinh, đưa nốt cho Ngôn Lịch: ” Đây là cuộc giao dịch công bằng, tiền trao cháo múc. Tôi nói với ông trả bao nhiêu tiền thì sẽ trả bấy nhiêu, không thiếu một đồng.”
Mọi người:”…” Đây là cái túi thần kì à???
Móc đâu ra lắm tiền vậy?
Ngôn Lịch sờ sờ mũi, ngại ngùng nhận nốt sợ tiền này. Người ta đã nói vậy rồi, ông cũng đành lấy thôi.
Đúng, đây là một cuộc giao dịch công bằng mà.
” Mang hợp đồng ra đây.”
Rất nhanh sau đó, bản hợp đồng được mang ra, giấy bút được dâng lên. Ngôn Lịch kí vào đó, đặt hợp đồng trước mặt Tịnh Hề. Ông ta không hề để ý tới người trong phòng, hỏi: “Hề tiểu thư, thế cô định làm gì với mảnh đất này?”
Câu hỏi vừa chui ra khỏi mồm, hai vị khách còn lại đồng thời nhìn Tịnh Hề…
Bọn họ rất muốn biết…
Vì cái gì mà cô nàng này đập ra nhiều tiền vậy chỉ để mua mảnh đất này?
Tịnh Hề không vội cầm bút kí, cô sờ cằm, tỏ vẻ suy tư: ” Ừm….tôi sẽ dành mảnh đất này để xây nghĩa trang chôn mình tôi thôi.”
Đám người:”…” Cái gì cơ?
Cô ta bảo dùng nguyên mảnh đất to lớn này để xây nghĩa trang chôn xác cô ta á???
Mẹ nó, đến cả chủ tịch nước cũng không màu mè vậy đâu?
Cô nghĩ cô là ai chứ?
Ngôn Lịch vội khuyên nhủ: “Hề tiểu thư chớ có đùa, mảnh đất có rất nhiều ưu điểm. Cô có thể xây nhiều thứ khác mà.”
Vị khách này bỏ ra hơn 600 tỉ để mua mảnh đất này. Nếu cô ấy thực sự xây nghĩa trang thì lỗ nặng lắm đấy.
Thân là một người bán có lương tâm, ông ta phải nhắc nhở đôi chút.
” Thế không được à?” Tịnh Hề tiếc nuối: “Vậy tôi đành mang tặng cho chồng tôi vậy.”
” Hề tiểu thư có chồng rồi?” Giọng điệu Ngôn Lịch đầy ngạc nhiên, vị khách trẻ tuổi, xinh đẹp, chân dài và lắm tiền này thế mà đã có chồng?
Tịnh Hề thản nhiên gật đầu: “Có chứ sao không? Chồng tôi đang ở ngay đây đấy thôi.”
Đám người:”…” Lại một lần nữa câm lặng.
Chồng cô ấy đang ở ngay đây???
Tống tiên sinh hôm nay đi có đưa Tống phu nhân đi cùng, chỉ có mỗi Trầm tiên sinh một thân một mình…
Này, này…Đừng có nói là chồng cô ấy là Trầm tiên sinh thật nhé?
” Vân Tịnh Hề?” Người đàn ông chân dài vắt lên, mắt hoa đào diễm liễm dừng trên người Tịnh Hề. Giọng nói hắn trầm thấp, ý tứ dò hỏi.
Tịnh Hề cảm thán: ” Hời! Mối quan hệ vợ chồng của chúng ta còn tốt. Ít nhất anh còn biết tên em.”
“…”
Trầm Ngạn cau mày: “Sao em lại đến đây?”
“Anh thấy rồi đó. Em tới mua mảnh đất này. Coi như làm quà tặng anh lần đầu gặp mặt nha.” Nói xong, cô nhìn Ngôn Lịch, cười: ” Ông xem xem, chính miệng anh ta thừa nhận là chồng của tôi. Ngài kí kết hợp đồng với anh ấy đi. Giờ tôi có việc phải đi trước rồi. Hôm nay, tôi rất vui vì được hợp tác với ngài.”
“Ha ha ha, lần sau tôi rất mong chờ gặp lại Hề tiểu thư lần nữa.”
Tịnh Hề cầm túi xách lên, liếc qua vẻ mặt như nuốt phải gan heo của Tống Hành, cười càng vui vẻ. Cô đến gần Trầm Ngạn, vỗ vỗ vai anh: “Chồng yêu, em đi trước đây. Đợi người ta ở dưới cổng nha.”
Tịnh Hề không thèm nhìn sắc mặt của Trầm Ngạn, cô đạp giày cao gót rời đi, bóng lưng lả lướt, đầy quý khí.