Tống Thanh Thư không yên lòng, đi từng bước một đi về phía trước, cẩn thận đề phòng.
Trong phòng lại không đốt đèn?
Bước qua sân, Tống Thanh Thư quay đầu lại hỏi Ti Đồ Bá Lôi, thì không thấy Ti Đồ Bá Lôi nữa, trong lòng trầm xuống: “ Chẳng lẽ Ti Đồ Bá Lôi thực sự muốn ám toán ta? “
Tống Thanh Thư giờ không sợ hãi nữa, liền tới gần gian phòng, cao giọng nói:
-Các hạ nếu muốn Tống mỗ đến đây, thì hãy hiện thân ra gặp đi .
Trong phòng một chút thanh âm cũng không có.
Tống Thanh Thư hướng đi vào đến trước cửa phòng, cảm nhận được trong phòng không có mai phục, hình như chỉ có một người mà thôi.
Bất quá người này hơi thở mềm mại, hầu như không nghe thấy, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
Hừ, cho dù đối phương võ công rất cao, nhưng một người mà muốn giải quyết hắn, thì cũng là không thể nào.
-Nếu các hạ không hiện thân, vậy tự tại hạ sẽ đi vào.
Tống Thanh Thư mỉm cười cười, tiến lên đẩy cửa đi vào.
Vừa vào trong đôi mắt chưa quen bóng tối trong phòng, Tống Thanh Thư nhắm đối mắt lại, đột nhiên một làn kiếm khí lành lạnh đâm tới.
Dựa vào cảnh giới hiện nay của Tống Thanh Thư, thần thức nhận biết của hắn có thể bao trùm xung quanh mấy trượng, cho dù là một con muỗi cũng chạy không thoát khỏi, huống chi là một người sống?
-Ý của các hạ như thế nào đây?
Tống Thanh Thư mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy tránh một bước.
Trong bóng đêm mắt người kia, thấy Tống Thanh Thư rõ ràng chỉ né qua một bước nhỏ, cả người lại phút chốc di động hơn trượng, một kiếm thoáng cái đâm vào chỗ trống.
-Các hạ ra hết chiêu đi..
Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, một chỉ đâm tới trên người đối phương.
Mặc dù chỉ là bình thường một chỉ phong bình thường, nhưng lại phong kín trên dưới trái phải đối phương khó mà tránh né.
-Hừ..
Trong bóng tối người nọ hừ một tiếng, vòng eo phảng mềm mại tựa như không xương, cả người uốn lượn ở giữa không trung nghiêng qua né thoát.
“Là nữ nhân?”
Nghe được thanh âm của đối phương, Tống Thanh Thư cả kinh, hắn không ngờ thân thể đối phương lại mềm dẻo kinh người như vậy, chỉ phong của hắn đánh tới bị nàng lách mình tránh ra.
-Cô nương cùng với Tống mỗ có gì thù hận, vì sao lại ra từng chiêu trí mạng như vậy.
Tống Thanh Thư cũng không muốn cùng nữ nhân động thủ, hai tay chắp lại ở sau lưng, vừa tránh tránh né mũi kiếm bén nhọn đối phương tiến công, vừa nói.
-Ngươi lấy mất vật trân quý của ta, còn hỏi nữa sao?
Trong bóng tối nữ nhân kia cố ý thay đổi giọng nói, đáp lời.
-Vật trân quý nhất?
Tống Thanh Thư liền nghĩ tới Chu Chỉ Nhược tìm hắn báo thù, nhưng rồi lắc đầu, nàng không cần thiết che giấu thân phận như vậy..
Vật trân quý nhất? Chẳng lẽ là chồng của nàng hoặc nhi tử bị ta gϊếŧ?
Tống Thanh Thư không khỏi khổ não tiếp tục lắc đầu. Hắn từ trước đến nay không thích sát sinh, đi tới cái nơi loạn thế này, tư trước đến giờ chỉ gϊếŧ qua vài người, nghĩ không ra nữ nhân này là gia quyến của ai.
Vi Tiểu Bảo? Không có khả năng, xem hình dáng thì biết là không phải Song Nhi.
Chẳng lẽ vì Phùng Tích Phạm báo thù? Tin tức không có khả năng truyền nhanh như vậy a…
Tống Thanh Thư nghĩ vẫn không có đầu mối gì, bây giờ chỉ có bắt giữ nàng thì mới biết thân phận thật sự của nàng, ý niệm vừa mới chuyển, Tống Thanh Thư liền thay đổi tư thế phòng thủ, chuyển qua xuất thủ công kích.