“Tín vật Tử Thần nằm trong tay Anna.”
Một câu nói vô cùng đơn giản.
Cố Thanh Sơn đọc đi đọc lại một lúc mới cất đi.
Những lời này quả thật rất khéo léo.
Đầu tiên, cho dù tờ giấy bị người khác phát hiện, nội dung của nó cũng là về chuyện nội bộ trong gia tộc Medici, người khác hoàn toàn không có lý do can thiệp.
Thứ hai, ngay trước khi Anna rời đi mới cầm tín vật Tử Thần từ tay Cố Thanh Sơn. Chuyện bí ẩn như vậy, chỉ có đám người Trương Anh Hào biết.
Thế nhưng bây giờ hoàng hậu cũng biết, như vậy có nghĩa là Anna đã nói việc này cho bà ấy nghe.
Thông qua câu này, Hoàng hậu đang muốn nhấn mạnh quan hệ thân mật giữa bà và Anna.
… Hai người bọn họ vốn là hai vị nữ sĩ cuối cùng của gia tộc Medici.
Cho nên, tờ giấy này là dùng để lấy được lòng tin của Cố Thanh Sơn.
Mà ngay sau đó, Hoàng hậu Valrhona đã nói với Cố Thanh Sơn câu đó ở ngay trước mặt Hoàng đế, điều này đã chỉ ra vấn đề.
Tất cả những chuyện bà làm có thể tóm gọn trong một câu đơn giản: “Cậu phải tin tưởng ta, hoàng đế có vấn đề.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm suy tư một lúc, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Nếu không phải đã từng gặp nhau, mình thực sự chẳng thể nào tin nổi.”
Hoàng đế Phục Hy là chức nghiệp giả cường đại, gần như không có người nào có thể xông qua tầng tầng hộ vệ để giở trò gì trên người một cường giả nổi tiếng thế giới như thế.
Hoặc cũng có thể là hoàng đế đang lừa gạt mọi người, mưu tính chuyện gì đó.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài.
Hiện tại mọi chuyện đều không thích hợp.
Hoàng hậu Valrhona là cô của Anna, lỡ như có chuyện gì, hắn phải cứu bà ấy trước.
Nếu tình hình như vậy…
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra.
Hắn là tu sĩ Hóa Thần, phạm vi thần niệm bao phủ khá rộng.
Người của thế giới này hoàn toàn không biết thần niệm là thứ gì, càng không có ai biết cách phản kháng lại nó.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn dễ dàng lướt qua khắp cả hành cung, liên tục mở rộng ra ngoài.
Chỉ trong khoảnh khắc, bất luận gió thổi cỏ lay gì trên ốc đảo này hắn đều rõ như lòng bàn tay.
– ————-
Trong biệt thự trên núi tại Liên Bang, Trương Anh Hào và Cố Thanh Sơn đều không có ở đây. Diệp Phi Ly ra khỏi gian phòng của mình, lại phát hiện Liêu Hành đang dựa người trên ghế sa lon, vừa uống rượu vừa xem tivi.
Trên tivi là tin tức về cuộc tổng tuyển cử của Liên Bang, hai người dẫn chương trình đang phỏng vấn một ứng cử viên cho chức vụ Tổng thống.
“Ngài Tổng thống của chúng ta gần như nắm chắc sẽ tiếp tục đương nhiệm, ngài có lòng tin đánh bại ngài ấy sao?” Một người dẫn chương trình hỏi.
“Cũng nên thử một lần, dù sao tôi cũng muốn đứng ra làm thêm nhiều chuyện hơn cho dân chúng.” Vị ứng cử viên Tổng thống mỉm cười nói.
Diệp Phi Ly đi tới ngồi xuống bên cạnh Liêu Hành.
“Sao dạo này lại không xem phim truyền hình nữa?” Hắn ta hỏi.
“Không có tâm tình.” Liêu Hành uống ực một hớp rượu, nói.
Diệp Phi Ly bỗng nhiên chú ý tới trong tay Liêu Hành có một quyển sách.
“Luận lý về gien?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Đúng vậy, đây là sách do ông bạn cũ của tôi sáng tác. Nói thật, trên phương diện về gien, ông ấy là chuyên gia số một, không ai có thể so với ông ấy cả.” Liêu Hành đáp.
Nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của ông ta, Diệp Phi Ly nói: “Quan hệ giữa hai người chắc chắn rất tốt.”
“Đúng vậy. Lúc tôi bị Cửu phủ đuổi giết tới đường cùng, chính lão Thang đã cứu tôi.” Liêu Hành nói.
“Tôi từng nghe Thanh Sơn nói, ông đã dùng người nhân bản tạo ra hiện trường giả chết nên mới thoát được. Chuyện này có liên quan gì tới bạn của ông?” Diệp Phi Ly thắc mắc hỏi.
Liêu Hành vỗ vỗ quyển ” Luận lý về gien” kia.
“… Ồ, là ông ta cung cấp người nhân bản cho ông.” Diệp Phi Ly bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy hứng thú nói: “Ngay cả tôi cũng biết, xác xuất nhân bản thành công loài người cực thấp, cho dù thành công cũng gặp phải rất nhiều tật bệnh và các vấn đề bẩm sinh khác. Các quốc gia cũng ra sắc lệnh nghiêm cấm loại nghiên cứu này, sao ông ta lại làm được?”