– Trẫm dựa vào cái gì để tha ngươi?
Hắc y nhân kinh hoang run rẩy, dập đầu xuống đất, nói:
– Bệ hạ, tiểu nhân là khí linh của Thiên cung, bất kỳ động tĩnh nào phát sinh trong Thiên cũng đều không giấu qua tai mắt tiểu nhân, bệ hạ giữ tiểu nhân lại hiệu mệnh, tiểu nhân có thể giám sát hết thảy động tinh trong Thiên cung này cho bệ hạ.
Miêu Nghị nghe được lợi này liền hiểu ra Thanh chủ khiến nó chờ đợi tin tức hành sự là có ý gì, nếu Thanh chủ chiến bại mà chạy, khí linh này sẽ thành thám tử tốt nhất cho Thanh chủ, một khi mình nhập chủ Thiên cung, hết thảy ngôn hành cử chỉ trong Thiên cung của mình đều không cách nào giấu qua Thanh chủ, là nguồn cung cấp tình báo tuyệt hảo cho Thanh chủ tinh kế lật bàn.
Hắc y nhân tiếp tục nói:
– Tiểu nhân còn có một thiên phú thần thông, tiểu nhân có thể lấy ra thất tình lục dục tích ứ trong thể nội tu sĩ.
Sát na, Miêu Nghị đã hiểu được hắc y nhân mà Ngọ Ninh từng nhắc tới là ai, bèn híp mắt hỏi:
– Ngươi từng lấy ra thất tình lục dục trong thể nội của những ai?
Hắc y nhân thành thật nói:
– Ảnh vệ! Ảnh về dưới tay Thanh chủ tu luyện một loại ma công có thể khoái tốc đề cao tu vị, bởi vì gấp ở cầu thành, rất dễ bị thất tình lục dục tích ứ trong thể nội cắn trả, từ trước đến nay một mực là do tiểu nhân trợ giúp hóa giải.
Miêu Nghị đột nhiên quát:
– Ngẩng đầu lên!
Hắc y nhân sợ đến khẽ run rẩy, vội vàng ngẩng đầu, mà thủ vệ ở phụ cận cũng bị động tĩnh bên này kinh động, tấn tốc lách mình mà đến.
Miêu Nghị khí thế lẫm nhiên vung tay lên, thủ vệ lướt đến lại vội vàng lui xuống, ánh mắt Miêu Nghị nhìn chằm chằm lên mặt hắc y nhân, phát hiện lại là bộ dạng của một thiếu nữ, chỉ là đôi mắt không thấy được trong trắng, chỉ có tròng đen, như hai viên bảo thạch đen nhánh, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Miêu Nghị đột nhiên lách mình mà ra, hai chỉ điểm vào thân thể đối phương, áp chế khiến đối phương không cách nào động đậy, một sợi tâm điểm rót vào thể nội đối phương.
– A!
Lập tức hắc y nhân một mặt đau đớn, mới phát ra nửa tiếng thê lương, liền bị Miêu Nghị làm phép ngăn lại, cả ngươi sa vào trong thống khổ cực độ, kịch liệt run run chịu đủ dày vò, tựa hồ như bị luyện hóa.
Thẳng đến lúc thử ra sâu cạn của tu vi đối phương, Miêu Nghị mới rút tay thu hồi tâm diễm, mà Hắc y nhân cũng tê liệt ngồi bệt trên mặt đất…
Ngự viên, trước cửa Lục ương viên, Tô Vận chính muốn đi vào lại vừa khéo gặp được Phi Hồng tư trong đi ra, vội vàng cúi người hành lễ.
Sau một tiếng chào hỏi, Phi Hồng dẫn theo hộ vệ bay đi, rời khỏi Thiên Cung, Tinh thì lưu lại.
Ánh mắt Tô Vận từ bóng lưng rơi đi trên không trung quay về đối diện, nhìn Tinh, hỏi:
– Tìm ta có việc?
– Tô tỷ tỷ, cùng đi với ta!
Tinh nhìn mép nước trên khe núi ngoài Lục ương viên, vươn tay làm tư thế mới.
Tô Vận khẽ gật đầu, hai người sóng vai bước chậm hướng tới nơi sơn thanh thủy tú kia, sau khi rơi cách Lục ương viên khá xa, Tô Vận cười nói:
– Có thể nói được chưa?
Luân tộc của ta gặp phải phiền toái, đại quân bệ hạ tiến vào Hắc Long đàm…
Tinh tỉ mỉ kể lại tình hình, dừng bước nhìn nàng.
Tô Vận cũng dừng lại, mắt ngắm phương xa, “Ai!” khẽ thở dài một tiếng: