Lý Tiên Huệ chân thành thi lễ:
– Gặp qua Trương đại ca!
Trương Húc nhất thời vẻ mặt nghiêm túc, khom lưng bái lạy dài xuống một cái:
– Bái kiến Tần phu nhân!
Tần Tiêu nhìn rất rõ ràng, không khỏi âm thầm có chút buồn cười trong lòng: Trương Húc này bình thường điên điên khùng khùng, ở trên lễ nghi ước thúc vẫn là tuyệt không chậm trễ. Hiện tại mọi người đều như vậy, đối với thê thất của bằng hữu cũng không dám dùng con mắt để nhìn, lễ nghi tuyệt không thể hàm hồ lấy lệ, khác với hạng dâm đãng ( tỷ như đám trai bao Võ Tam Tư…) chuyên săn bắt vợ người ta!
Khi nói đến Mặc Y và Tử Địch, Trương Húc hung hăng xoay chuyển con mắt, thậm chí còn lắc đầu một chút:
– Đâu là tỷ, đâu là muội nha! Ta nhìn nửa ngày vẫn là không nhận biết được rõ ràng. Lần trước ở trên thuyền tại hồ Bành Lễ đã gặp qua đúng không?
Tỷ muội hai người cười khanh khách, Mặc Y tiến lên một bước:
– Là ta, ta là tỷ tỷ Mặc Y.
Trương Húc bừng tỉnh đại ngộ nói:
– A…vậy một người khác chính là Tử Địch khiến Thái Tử điện hạ cả ngày nhớ nhung phát điên.
Tử Địch biến sắc, hừ lạnh một tiếng trừng mắt với Trương Húc một cái. Hù dọa Trương Húc nhảy dựng lên, cũng không dám lại nhìn thẳng Tử Địch nữa.
Dịch thừa dàn xếp rượu và thức ăn rất nhanh đưa lên, đoàn người ngồi xuống vào vị trí.
Tần Tiêu và Trương Húc đối ẩm một chén hỏi:
– Trương Húc huynh đệ, ngươi vừa rồi nói cố ý ở chỗ này chờ ta, có việc tìm ta sao? Ngươi làm sao biết được ta sẽ đi qua nơi này?
– Há chỉ là biết, quả thực là rất rõ ràng.
Trương Húc nói rằng:
– Ngươi xem ta trang phục gọn gàng như vậy sao? Kỳ thực là chuẩn bị đi Trường An làm quan. Lý Trọng Tuấn làm Thái Tử, chết sống muốn tiến cử ta làm quan nhi, đành đến Trường An mỗi ngày bồi hắn vui chơi. Ta không vui sướng nha, hắn còn tức giận. Liền viết hai phong thư gửi đến Nhạc Châu mắng ta, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị khởi hành đi Trường An. Nói là để ta làm Kim Ngô Trường Sử gì đó, cùng Tần huynh đệ Hữu Kim Ngô Đại Tướng Quân này mỗi ngày hỗn cùng một chỗ, như vậy ta mới đáp ứng. Nào ngờ vài ngày trước, ta vừa chuẩn bị muốn khởi hành, đã ở chỗ Nhạc Châu thứ nghe được tin tức, nói ngươi từ quan chuẩn bị trở về Giang Nam. Hừ! Ta đây còn đi làm gì, chạy đi nhìn những chuyện phiền lòng rồi nổi giận không đâu kia sao? Do đó, hắc hắc, liền ở trên con đường ngươi tất đi qua này chờ đợi, muốn cấu ngươi viết một văn thư trả lời Thái Tử, để hắn đoạn ý niệm trong đầu kia đi. Ta thật sự là không muốn làm quan nhi. Cứ như bây giờ tự do tự tại hơn nhiều nha.
Tất cả mọi người đều cười to một trận. Tần Tiêu cười nói:
– Ngươi gia hỏa này, thì ra là tìm ta thay ngươi giải vây. Chính ngươi đắc tội Thái Tử, ngược lại để ta tới giúp ngươi chịu oan ức. Ngươi nói ngươi nói ngươi tại Nhạc Châu, cảm tình ngươi vẫn không có rời khỏi Giang Nam sao!
– Đúng nha, không có.
Trương Húc nói rằng:
– Lần trước ngươi nháo kết hôn giả gì đó, ta ăn hai ngày rượu sạch trơn, liền bắt đầu du đãng chung quanh. Không ngờ nghe nói Nhạc Châu có lão bằng hữu điều tới đó làm Thứ Sử, vì vậy mới chạy tới đây ở lại, ăn không uống không vài ngày.
Vạn Lôi nói chen vào một câu:
– Nhạc Châu đổi Thứ Sử sao? Mấy tháng trước ta mới từ Nhạc Châu rời đi, còn không có đổi đấy.
– Úc, cũng là chuyện hai ba tháng rồi. Sau chuyện Thần Long thay đổi kia, người mới đến này thật là rất có địa vị a, thiên hạ danh sĩ Quách Kính Chi.
Đám người Tần Tiêu có chút mờ mịt lắc đầu:
– Không quen biết.
Phạm Thức Đức xoa xoa chòm râu, cười nói:
– Ta thật ra có nghe nói qua.