So ra, Nhị cô nãi nãi bị đưa đến thôn trang dưỡng bệnh cũng thật thê thảm……
Có nhận thức này, mọi người tự nhiên cũng có tính toán ngày sau nên qua lại với Khương Y như thế nào.
Thu hết nét mặt của mọi người vào đáy mắt, Khương Tự hơi hơi cong môi.
Trèo cao dẫm thấp không đáng sợ, chỉ cần một ngày nàng là Yến Vương phi, những người này liền một ngày không dám khinh nhục trưởng tỷ.
Nói cho cùng, nàng đứng cao đứng ổn mới có thể che chở thân nhân.
Khương Y nhanh chóng được A Man mời tới, vô số đạo tầm mắt dừng ở trên người nàng.
Tính tình Khương Y tuy nhu nhược, lại không phải tiểu gia bích ngọc, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người vẫn thẳng sống lưng, thoải mái tự nhiên chúc mừng Khương Tự.
Không tới là sợ làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của muội muội, nếu đã tới, tự nhiên không thể để người ta chê cười lên không được mặt bàn.
Yên Yên theo mẫu thân cùng nhau nói lời cát tường, đến cuối cùng lại bẹp miệng: “Yên Yên về sau có phải không được gặp tiểu di nữa không?”
Khương Tự duỗi tay xoa xoa gương mặt Yên Yên: “ Sao có thể? Yên Yên nhớ tiểu di liền có thể đến Vương phủ tìm tiểu di chơi, khi nào đến tiểu đi đều cao hứng.”
Tiểu cô nương lúc này mới cao hứng lên.
Sắc trời bất tri bất giác trở tối, chớp mắt hoàng hôn đã bao trùm khắp bầu trời, phủ kín rặng mây đỏ.
Tiếng pháo mơ hồ truyền vào.
Người trong phòng trở nên kích động.
Đây là đội ngũ đón dâu tới rồi.
Khương Tự nhất thời có chút khẩn trương.
Kiếp trước, nàng và Úc Thất đại hôn ở Nam Cương, tuy cũng coi như long trọng, nhưng dùng lại không phải lễ nghi của kinh thành bên này.
Nàng và hắn, thật sự đã thành thân.
Kiếp này hắn là Yến Vương, nàng là Khương Tự.
Nghĩ như vậy, trong mắt Khương Tự liền ứa nước mắt, trong mông lung nhìn thấy thiếu niên yêu say đắm kiếp trước kiếp này.
Hắn một thân hồng y, da trắng như ngọc, chói mắt như nắng gắt.
Nước mắt trong mắt Khương Tự rút đi, trở nên sáng ngời.Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười với Khương Tự.
Hắn rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại chạy vào trong nhà A Tự rồi, thật không dễ dàng mà!
“Nha, là ca ca xinh đẹp ——”
Khương Y vội che miệng Yên Yên, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Cũng may trong phòng đang náo nhiệt, không ai lưu ý lời nói của một tiểu cô nương.
Úc Cẩn nhĩ lực tốt, nghe rõ ràng rành mạch, khóe miệng không khỏi co lại.
Nhóc con hư đốn này, đến bây giờ còn gọi hắn ca ca, thật sự là quá đáng lắm luôn.
Chiếu theo quy củ, Khương Tự sẽ chào từ biệt Phùng lão phu nhân và Khương An Thành.
Phùng lão phu nhân ra vẻ dặn dò Khương Tự sau khi xuất giá tuân thủ quy củ thế nào thế nào, Khương An Thành thì hai mắt ửng đỏ, mắt vẫn luôn trừng Úc Cẩn.
Cũng không biết hiện tại đánh tiểu tử này một trận, có thể chậm trễ giờ lành của Tự Nhi không nữa?
Không ít người thầm nghĩ: Chậc chậc, tướng mạo Yến Vương cũng thật đẹp, khó trách Bá gia nhìn đến nhìn không chớp mắt luôn.
“Khụ khụ.” Phùng lão phu nhân nói xong, thấy Khương An Thành còn nhìn chằm chằm Úc Cẩn, liếc mắt ra hiệu một cái.
Khương An Thành vẫn như cũ không phản ứng.
Phùng lão phu nhân không thể nhịn được nữa mở miệng: “Bá gia, ngươi không có lời nào nói với nữ nhi sao?”
Vốn nên là khâu cha mẹ dặn dò con gái xuất giá, Khương An Thành lại khoát khoát tay: “Không nói, không nói, Vương gia nhớ rõ đối tốt với Tự Nhi là được.”
Mọi người đều sắc mặt cổ quái, muốn cười cũng không dám cười.
Người ta đều là dặn dò nữ nhi gả qua phải hiếu kính cha mẹ chồng thế nào rồi kính cẩn nghe theo hôn phu ra sao, nào có ai nói như vậy đâu.
Không ngờ tới là Úc Cẩn lại vái một cái thật sâu với Khương An Thành, nghiêm trang nói: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế sẽ làm được.”
Khương An Thành hờn giận Úc Cẩn suốt một thời gian dài lúc này mới tan hơn phân nửa.
Tiểu tử thúi có thể nói như vậy, coi như có lương tâm.
Khương Trạm đi đến trước mặt Khương Tự, ngồi xổm xuống: “Tứ muội, Nhị ca cõng muội lên kiệu.”
Khương Tự nhu thuận nằm xuống trên lưng Khương Trạm.
Mắt lạnh nhìn Khương Trạm nhẹ nhàng cõng Khương Tự đi ra ngoài, trong lòng Úc Cẩn biển dấm cuồn cuộn.
Rốt cuộc là ai định ra quy củ nữ tử lấy chồng sẽ do huynh trưởng cõng, quả thực không có đạo lý.
Tỷ muội chưa gả của hắn có tới mười mấy, ai thích cõng thì cõng, dù sao hắn không cõng.
Suy bụng ta ra bụng người, tiểu tử thúi Khương Trạm cõng hăng say thế làm gì?
Khương Trạm chỉ cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, như có con dao nhỏ đang phóng vào trên người.
Đại khái là muội muội xuất giá, trong lòng rất khó tiếp thu đi.