Tù trước tới giờ không có người nào giống như Sở Vân, rõ ràng có chiến lực cường đại siêu việt hơn người, lại tao nhã, khiêm tốn, càng quan trọng hơn là, hắn nhìn xa trông rộng, mục tiêu cao lớn, khiến mọi người ngưỡng vọng.
Thư gia hiện nay, chỉ là một thế lực không khác gì môn phái du hiệp nhất lưu. Nhưng Sở Vân cũng đã bắt đầu thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, sau khi thành lập quốc đảo, sẽ sớm cài đặt quân cờ vào du hiệp giới trước.
Tầm nhìn xa trông rộng của hắn thật sự đáng khâm phục.
– Được.
Trong đôi mắt đẹp của Hoa Mai lóe ra vẻ bất định, nhìn Sở Vân thật lâu, liên tiếp kêu lên.
Sở Vân mỉm cười nói tiếp.
– Ta chưa bao giờ nghi ngờ Yên Chi Môn sẽ có một ngày trở thành thế lực nhất lưu. Bảo vật của Vạn Thú Vương, chỉ khiến chuyện này nhanh hơn một chút mà thôi. Nhưng nếu sau này ngươi không thống nhất được Chư Tinh Quần Đảo, không có một thế lực quốc đảo nào làm hậu thuẫn cho Yên Chi Môn, làm liên lụy đến chúng ta. Đừng trách Hoa Mai ta đến lúc đó khinh thường ngươi.
Lúc này, Hoa Mai thể hiện vẻ hào hùng, kiêu ngạo không thua kém bất cứ nam nhân nào.
– Ha ha ha…
Sở Vân ngửa đầu cười, vươn tay ra:
– Cứ như vậy.
– Một lời đã định!
Hoa Mai đưa tay ra.
Ba.
Song chưởng hai người giao kích, dưới tình huống như vậy đã xác định minh ước thay đổi cục diện Tinh Châu sau này.
…
– Dịch Yên tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta bị bao vây rồi, không xông ra trận thế này được.
Trên một gò núi, một nhánh quân khác của Yên Chi Môn đang cố thủ trên ngọn núi cao hiểm trở.
Dưới chân hòn núi là vòng vây du hiệp đông đúc, chừng mấy nghìn người. Trong đó có hai thế lực nhất lưu là Hồi Mông Các, Thiên Sát Bang làm lão đại. Có những người khác hỗn tạp từ nhiều nơi, có một số thành viên môn phái nhị lưu, tam lưu, còn có rất nhiểu du hiệp đơn độc chiến đấu.
– Giao bảo vật của Vạn Thú Vương ra, chúng ta sẽ tha chết cho các ngươi.
– Một môn phái tam lưu nhỏ bé, cũng muốn một hơi nuốt chửng tài phú lớn như vậy, các ngươi không sợ chết nghẹn sao?
– Nói nhiều với bọn chúng làm gì? Trực tiếp tấn công, giết người đoạt bảo vật là được.
Tiếng mắng chửi kéo dài không ngừng, chỉ có điều không có ai động thủ. Yên Chi Môn cố thủ ở nơi hiểm trở, phối hợp hoàn mỹ, khiến đám người vây công chịu không ít tổn thất, hiện giờ không thể làm gì khác hơn là bao vây mà không dám tấn công.
– Tìm được rồi! Ài, quả thật bị vây khốn.
Tin tức vây sát Yên Chi Môn, cướp giật bảo vật truyền thừa của Vạn Thú Vương được truyền bá rộng rãi, vì vậy đám người Hoa Mai dễ dàng tìm được chỗ của bọn họ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
– Hiện nay không còn nguy hiểm, chỉ là nếu muốn giải cứu người cũng không dễ dàng.
Sở Vân ẩn núp bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị nói.
Trong đội ngũ vây công, có năm sáu vị đều là nhân vật đồng vai như Huyết Phủ Thủ và Lệ Chinh. Nếu đơn độc chiến đấu, Sở Vân hoàn toàn không sợ hãi, nhưng lại không chống đỡ được thế tiến công liên hợp của bọn họ.
– Ngọn núi này dễ phòng thủ khó tấn công, nếu cưỡng ép xuất thủ sẽ trả giá rất lớn.
Dưới chân núi, Tiêu Tinh nhìn lên than thở.
Đỉnh núi này cao chót vót, giống như bị đao búa gọt đẽo, dốc lên dốc xuống. Đồng thời lại có mấy trăm huyệt động, nối liền với nhau, là công sự che chắn tự nhiên cho trận địa.
Đám người bao vây bị bảo vật của Vạn Thú Vương thu hút, đã khởi xướng mấy lần công kích, nhưng đều thất bại trở về.