Triều đình đã có chiếu lệnh: Trong lúc tang ma, tất cả không được uống rượu, ca hát.
Tất cả các tửu quán lớn nhỏ đều phải đóng cửa cho dù yến tiệc tại gia cũng không được phép uống rượu vì vậy dù mấy người Bàng Vũ Cầm muốn tổ chức ăn mừng Đỗ Văn Hạo cũng thật sự không dám bày rượu thiết yến.
Mấy nàng chỉ làm mấy món ăn, dùng trà thay rượu chúc mừng Đỗ Văn Hạo.
Sau khi Đỗ Văn Hạo ăn cơm xong, hắn đi ngủ, ngủ một mạch tới tận lúc lên đèn buổi tối.
Rốt cuộc Tiêu công công cũng dẫn thị vệ đại nội tới truyền chỉ, khiến Đỗ Văn Hạo cùng thê tử Bàng Vũ Cầm, tam thiếp Lâm Thanh Đại tiếp chỉ.
Đỗ Văn Hạo thăng quan, cáo mệnh của Bàng Vũ Cầm đương nhiên cũng lên theo.
Điều này không có gì kỳ quái nhưng bây giờ lại khiến mấy người Lâm Thanh Đại tiếp chỉ nên mọi người biết nhất định Hoàng Thái hậu có khen tặng đối với Lâm Thanh Đại.
Tất nhiên Đỗ Văn Hạo cũng hiểu rõ.
Chế ngự Vi Ngạn, giải trừ thị vệ võ trang trước điện, Lâm Thanh Đại đã lập công lớn.
Hoàng Thái Hậu đương nhiên không thể ban thưởng.
Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm mặc quan bào.
Lâm Thanh Đại mặc một bộ áo dài xanh lơ, cả ba quỳ xuống trước chính đường tiếp chỉ.
Tiêu công công ngâm nga tuyên đọc ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo làm Vi Vũ Hiển tướng quân, tước vị Khai quốc huyền công, cũng truy phong tổ tiên ba đời.
Sắc phong nguyên phối Bàng Vũ Cầm làm cáo mệnh phu nhân nhị phẩm, sắc phong tam thiếp Lâm Thanh Đại làm cáo mệnh cung nhân ngũ phẩm.
Sau khi tuyên chỉ, mọi người xúm lại chúc mừng Lâm Thanh Đại.
Dù bản thân Lâm Thanh Đại cũng không quan tâm chức hão cáo mệnh cung nhân ngũ phẩm nhưng dù sao con người ai cũng thích hư vinh nên trong lòng nàng cũng cực kỳ vui mừng.
Đỗ Văn Hạo cám ơn Tiêu công công truyền chỉ vất vả, hắn định mời vào uống trà nhưng Tiêu công công lại nói: “Đỗ tướng quân, Hoàng Thái Hậu còn có một khẩu dụ khác, lệnh cho người mau vào cung thương nghị”.
Đỗ Văn Hạo vội vàng lên kiệu cùng Tiêu công công vào Hoàng cung.
Vừa nhìn thấy gương mặt u sầu của Hoàng Thái Hậu, Đỗ Văn Hạo liền hiểu ngay.
Sự việc vẫn chưa thuyết phục xong.
Sau khi hành lễ, Hoàng Thái Hậu phất tay cho những người khác lui ra ngoài chỉ còn một mình Đỗ Văn Hạo trong điện.
Tất nhiên Đỗ Văn Hạo ngồi bên cạnh Hoàng Thái Hậu.
Nhìn thấy tâm sự nặng nề của nàng, hắn liền kéo tay nàng hỏi: “Thế nào? Không thuận lợi ư?” Hoàng Thái Hậu gượng cười nói: “Tất cả đều tranh nhau.
Ai”.
Nói một cách đơn giản, tể tướng Thái Xác cùng Vương Khuê mỗi người đứng về một bên, tranh giành kịch liệt.
Hoàng Thái Hậu nghe theo lời Đỗ Văn Hạo không tỏ thái độ gì, chỉ nghe hai người tranh cãi.
Suốt một ngày tới khi tối đen vẫn không có kết qủa gì.
Hoàng Thái Hậu nghĩ: Nếu như ngày hôm sau vẫn tiếp tục tranh cãi thì vẫn tiếp tục tình trạng này.
Trong khi đó còn có việc tang của Hoàng thượng và Thái Hoàng Thái Hậu nên tạm ngừng việc này.
Sau khi thương lượng cùng với hai phái đã quyết định, trước khi việc tang của Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng thượng xong xuôi, việc triều chính vẫn do bốn vị phụ chính đại thần xử lý.
Đây là chuyện Đỗ Văn Hạo đã dự đoán trước.
Vậy cũng tốt, hắn càng có nhiều thời gian làm quen với tình hình tam nha, nhanh chóng bồi dưỡng thế lực của mình vì vậy Đỗ Văn Hạo tỏ vẻ đồng ý với quyết định của Hoàng Thái Hậu, để cho nàng toàn lực xử lý tang sự trước.
Tang lễ của Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng là quốc tang nên đương nhiên không thể hi, ba ngày có thể làm xong.
Mặc dù Đỗ Văn Hạo đã là quan lớn nhị phẩm nhưng hắn không được phép tham dự việc điều hành tang lễ, hắn chỉ phụ trách việc an ninh của kinh thành vì vậy dựa theo việc bố trí tang ma, Đỗ Văn Hạo dẫn theo Bàng Vũ Cầm cùng tân cáo mệnh cung nhân Lâm Thanh Đại vào triều tế điện còn ngoài ra không còn chuyện nào của hắn.
Việc tang mà xử lý rất rườm rà.
Cả hai lễ tang đều do chính Hoàng Thái Hậu đích thân xử lý.
Những chuyện này nàng cũng không thể triệu kiến Đỗ Văn Hạo vào cung trợ giúp nên trong một khoảng thời gian sau đó nàng cũng không gọi Đỗ Văn Hạo tiến cung thương nghị công việc.
Trong những ngày đó Đỗ Văn Hạo đều ở lỳ trong tam nha cùng các doanh binh, thị sát việc canh phòng cũng như thao luyện, triệu kiến Hiệu uý các cấp, không được uống rượu, không được giải trí, chỉ có thể uống trà, tán gẫu.
Bởi vì các quan quân của tam nha tư từ trung cấp trở lên đã được thay bằng bộ hạ cũ của Đỗ Văn Hạo nên tất cả các mệnh lệnh đều thông suốt.
Tối hôm nay, Đỗ Văn Hạo cùng đội thân binh quay về từ doanh binh mã quân.
Hắn vừa mới thị sát binh lính của quân mã doanh cưỡi ngựa bắn cung.
Tất cả binh lính ở đây cũng có thể coi là những cao thủ một trong một trăm, tuy không thể nói là thiện xạ thì cũng gần như là trăm phát trăm trúng.
Nhưng điều làm Đỗ Văn Hạo buồn bực chính là tuy được gọi là mã quân, có nghĩa là quân kỵ binh nhưng có một nửa binh lính ở đó không có ngựa.
Qua đây Đỗ Văn Hạo mới biết tình trạng khan hiếm ngựa của triều Tống nghiêm trọng như thế nào.
Đường đường là kỵ binh Ngự lâm quân mà hai người cưỡi chung một con ngựa.
Nói ra nhất định sẽ có người cười rụng cả răng.
Đỗ Văn Hạo ngồi trong kiệu trầm ngâm suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề chiến mã.
Lúc này trời đã tối đen, kiệu của hắn không thể đi nhanh được.
Con đường phía trước khá chật hẹp.
Hết lần này tới lần khác lại có một chiếc xe ngựa dừng lại trên đường.
Con đường chật hẹp, đám thân binh vội vàng tiến tới, tay ấn vào chuôi đao, quát mắng để đối phương nhường đường nhưng xe ngựa vẫn chen chúc nhau trên đường, không có ý định tránh đường.
Đỗ Văn Hạo khá căng thẳng, hắn vội vàng vén màn kiệu lên xem xét thì thấy màn xe ngựa kia cũng vén lên, một gương mặt ló ra.
Nương theo ánh đèn đường, Đỗ Văn Hạo chăm chú quan sát, hắn thấy gương mặt đó rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai.
Ngwời nọ sửng sốt khi nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, sau đó người đó vui mừng nói: “Đỗ tướng quân, quả thật rất trùng hợp.
Hết lần này tới lần khác đều gặp ngài ở đây”.
Đỗ Văn Hạo chắp tay hoàn lễ, hắn cười hỏi: “Các hạ là?” “Đỗ tướng quân là quý nhân nên hay quên.
Ty chức là Văn Lý, Viên ngoại lang bộ lễ.
Tiểu nữ đã từng tới cầy y đại nhân”.
Lập tức Đỗ Văn Hạo nhớ ra bản thân hắn đã từng xem bệnh cho nữ như của người này.
Nữ nhi của Văn Lý là Văn Phượng, tính cách dịu dàng ít nói, cả ngày chỉ nhốt mình trong phủ để học nữ công, giống như kiểu cá chậu chim lồng.
Đỗ Văn Hạo vội vàng vén cao màn kiệu thi lễ: “Thì ra là Văn đại nhân.
Văn đại nhân đang đi đâu vậy?” “Ty chức đang muốn đi tìm tướng quân cứu mạng” Văn Lý nói cứu mạng như sắc mặt hắn cũng không quá hoảng hốt.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đại nhân nói quá lời.
Có điều gì cần tại hạ ra sức sao?” “Là như này.
Lần trước nữ nhi đã được Đỗ tướng quân cứu chữa.
Thân thể đã khoẻ mạnh nhưng tỷ tỷ của nó lại mắc bệnh.
Cũng không biết mắc bệnh gì, không muốn ăn uống, thân thể ngày một gày gò.
Có vẻ là bệnh tinh thần gì đó.
Ty chức đang muốn tới Ngũ Vị đường thỉnh tướng quân.
Nay vừa vặn gặp ngài ở đây, không biết có thể làm phiền tướng quân qua hàn xá chữa bệnh cho tiểu nữ không?’ “Được” Đỗ Văn Hạo chưa bao giờ từ chối người khác thỉnh cầu hắn chữa bệnh.
Dựa theo thân phận bây giờ của hắn, vốn không cần phải tới nhà thăm bệnh nhưng hắn nghĩ rằng bản thân người ta là tiểu thư khuê các, đã mắc bệnh còn chạy tới tìm mình thì không hay lắm nên đành chịu vất vả đi xem bệnh một phen.
Văn Lý vui mừng quá dỗi, hắn vội vàng sai quay xe ngựa lại dẫn Đỗ Văn Hạo và đội thân binh đi tới thẳng Văn phủ.
Trước kia Đỗ Văn Hạo đã từng tới đây nhưng mà khi đó hắn chỉ là một Thái y nhỏ bé.
Bây giờ hắn là quan lớn nhị phẩm, là người tâm phúc bên cạnh Hoàng Thái Hậu.
Tình cảnh bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Thái độ của Văn Lý cực kỳ cung kính.
Hắn sai mở rộng cổng để kiệu của Đỗ Văn Hạo đi thẳng vào trước cửa khuê phòng tỷ tỷ của Văn Phượng rồi mới dừng lại.
Thân binh của Đỗ Văn Hạo lập tức tản ra hai bên cảnh giới.
Thiếp thân thị vệ Hứa Văn Cường cùng Đỗ Văn Hạo đi thẳng tới khuê phòng của tỷ tỷ Văn Phượng.
Khi đi qua sân vườn tới bậc thềm tam cấp chính diện, thị nữ khom người hành lễ rồi vén màn cửa.
Đỗ Văn Hạo đi vào trong phòng.
Hắn ngửi thấy mùi hương khí sộc vào mũi làm trong người khó chịu.
Đỗ Văn Hạo không nhịn được liền đứng lại nhìn.
Chính giữa nhà là đại án bằng đá cẩm thạch hoa lê.
Trên án có mấy chồng sách xếp đặt chỉnh tề, mấy nghiên mực hình vuông, mấy ống đựng bút bằng sứ trắng to nhỏ khác nhau, bên trong đựng đầy các loại bút lông như bút lông sói, bút lông cừu.
Ở những góc bên kia của án có đặt mấy chậu hoa thấp, bên trong chậu có trồng mấy cành Lan diệp mọc xiên thanh nhã, ở chính giữa có một bông hoa lan màu trắng tỏa ra hương thơm dìu dịu.
Ở giữa chiếc bàn dài có một tờ giấy Tuyên Thành dài, trắng như tuyết mở sẵn.
Trên mặt giấy có một cái chặn giấy nặng chịch đè lên.
Trên mặt giấy có một bức tranh đôi uyên ương tràn đầy sức sống nghịch nước đang vẽ dở.
Bức tranh dùng lối vẽ tinh vi.
Đôi uyên ương trông rất sống động, như đang dập dờn trên sóng, giống như người thường.
Qua đó có thể thấy thủ pháp của người vẽ không tầm thường chút nào.
Bên cạnh án là một cái giá bằng gỗ tử đàn.
Trên mặt giá có một cái bình gốm hoa đại trắng.
Bên trong có cắm mấy quyển tranh hơi hé mở.
Nhìn qua cũng thấy đó là mấy tranh chữ.
Bức tường phía bắc có treo một bức tranh sơn thuỷ rộng theo kiểu vẩy mực (một cách vẽ tranh thuỷ mặc), nguy nga, hùng vĩ.
Không thể ngờ tỷ tỷ của Văn Phương lại là một người cực kỳ thanh nhã.
Quả thực phải khiến người ta bội phục.