Trương Tỉnh Vũ toàn thân run lên, răng trong miệng nghiền đến sắp gãy rồi.
Thư ký Liêu vừa nghe xong đã toàn thân run rầy, theo như Triệu Thiên thấy thì Thư ký Liêu chắc chắn tức giận thành như vậy.
Ông ta âm thầm mỉm cười, biết rằng Thư ký Liêu nhất định sẽ đứng về phía mình.
Rốt cuộc loại chuyện này vốn dĩ là do bọn họ chịu thiệt, mặc dù Tiểu Thu muốn ra tay, nhưng người bị đánh trước lại là Tiểu Thu.
“Tôi biết rồi!”
Thư ký Liêu hít một hơi thật sâu, hồi phục tâm trạng của bản thân.
“Thư ký Liêu, anh nghe tôi giải thích trước!” Tô Nhan vội vàng tiến lên.
Nhưng Thư ký Liêu lại xua tay: “Cô Tô, không cần nói nữa, trong lòng tôi đã biết rõ rồi!”
Tô Nhan rùng mình, há miệng, không lên tiếng.
Cô biết nếu như đến cả Triệu Thiên cũng không thuyết phục được thì làm sao có thể thuyết phục được Thư ký Liêu? Rốt cuộc thì Thư ký Liêu cũng là thư ký của Mã Hải, anh ta và Triệu Thiên chắc chắn cũng vô cùng quen thuộc với nhau, anh ta đương nhiên sẽ đứng về phía Triệu Thiên.
Bỏ đi!
Tô Nhan thở dài, trong mắt có chút buồn bã và bắt lực.
Vì dự án này của tập đoàn Dương Hoa, cô đến chấn thương còn chưa kịp bình phục đã chạy tới đây làm thêm giờ, tâm sức lao lực quá độ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành bong bóng.
Cô đột nhiên có cảm giác kϊƈɦ động muốn khóc.
Nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức để kìm nén lại.
€ó lẽ luôn có đủ mọi khó khăn và gian khổ trêи con đường khởi nghiệp.
Tô Nhan đôi mắt hơi rũ xuống, đã bỏ cuộc rồi.
Dù kết quả có ra sao, cô cũng chỉ có thể thẳng thắn chấp nhận.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Thư ký Liêu đột nhiên ngắng đầu lên nói với Triệu Thiên: “Dự án tạm thời đình chỉ, các ông về đi.”
“Thư ký Liêu, những người này thì sao?” Triệu Thiên chỉ vào Tô Nhan hỏi.
“Cô Tô bên này như thế nào cũng không liên quan gì đến ông.”
“Nhưng mà…”
“Triệu Thiên!” Thư ký Liêu đột nhiên hét lên một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Thiên hơi giật mình, có chút không giải thích được biểu hiện của Thư ký Liêu, nhưng anh ta đã nói như vậy rồi, Triệu Thiên cũng không thể làm gì được.
*A Thiên!” Tiểu Thu không vui vẻ.