Bạch chủ khẽ gật đầu chào hắn, thấy ở mặt dưới Bạch nương tử lại hiện ra, bèn lách mình mà xuống, mặt đối mặt với nàng, hỏi:
– Thật không đi cùng ta?
Bạch nương tử đưa tay ấn trước ngực, chỉ chỉ vào tim mình.
Bạch chủ khẽ thở dài:
– Được rồi! Ta không miễn cưỡng, chẳng qua vẫn phải nhắc nhở người một tiếng, cẩn thận chút, tu vi cao không có nghĩa là không có gì phải lo lắng, không có nghĩa là có thể đối đầu với thiên hạ, thứ đáng sợ nhất trong thiên hạ không phải vũ lực, mà là nhân tâm, chuyện Nam Ba bị phong ấn năm xưa chính là vết xe đổ.
– Nam mô a di đà Phật, thí chủ lên đường bình an!
Bạch nương tử hai tay hợp mươi hành lễ, chậm rãi lui ra sau, nhẹ nhàng đằng không mà lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, độn vào sâu trong tinh không.
– Đang yên đang lành tự nhiên sao lại xuất gia.
Ngô Trương ở một bên được lại, vẻ mặt đau lòng than thở.
Bạch chủ đang đưa mắt nhìn theo cũng cảm khái vạn phần, nghĩ về lúc trẻ, cô nàng Bạch nương tử đanh đá kia theo đuổi mình không buông, bây giờ hồi tưởng mới thấy tốt đẹp làm sao, khẽ thở dài một tiếng:
– Chuyện cũ đã không thể quay đầu nữa!
Nói rồi nhìn hướng Vu Hành Giả gật gật đầu.
Vu Hanh Giả che nửa mặt dưới nón mũ gõ nhẹ thiền trượng, U Minh Long Thuyền lần nữa khởi động, chạy hướng tinh không xa xôi.
Một đám người quay đầu nhìn U Minh chỉ địa, đều biết, lần này sợ rằng bọn họ sẽ rời đi mãi mãi.
Trên tầng hai lâu thuyền, trường lao Tinh linh tộc Mộc Sâm chạy ra, kích động kêu nói:
– Bạch gia, chủ nhân đã tỉnh!
Bạch chủ quay đầu nhìn lại, lách mình mà lên, Cao Quán trên lầu cũng hạ xuống, hai người cơ hồ đồng thời nối áo tiến vào.
Trong lâu thuyền, một đám nữ từ Tinh linh tộc vây bên long sàng cười nói tíu tít, nữ tử mỹ lệ như mộng ảo kia ngồi thẳng trên đó, dưới chân còn có hai tên nữ tử Tinh linh tộc dựa vào, nửa ngồi nửa sấp trên đùi nàng, vừa nói vừa cười.
Mộc sậm tiến đến ho khan một tiếng, đám nữ tư Tinh linh tộc quay đầu nhìn lại, dồn dập lui ra, tiếp đó Mộc Sâm cũng khom người lui xuống.
Đôi mắt sáng thuần tinh của nữ tư mỹ lệ khe nháy nháy, nhìn hai nam nhân sóng vai mà đứng, lộ ra ý cười thùy mị.
Vành mắt Cao Quán đỏ hồng, khoái tốc bước đến long sàng, thả chậm nhịp bước, chầm chậm ngồi ở đạp chân trước long sàng, ngẩng đầu nhìn lên Yêu chủ Nhược Thủy, trong nụ cười mang theo nước mắt nói:
– Tỷ tỷ!
Nhược Thủy khẽ cười, mắt đẹp hàm lệ, đôi tay vươn ra, hái xuống mũ cao trên đầu hắn, vỗ về đầu hắn, ôn nhu nói:
– Thật tốt, tiểu Cao của ta đã trở về.
Cao Quán dùng sức lắc lắc đầu, sấp trên đùi nàng khóc rống lên, trong miệng nghẹn ngào nói:
– Xin lỗi! Tỷ tỷ, ta sai rồi..
Hắn còn lơ mơ như được ngày đó trên biển sóng to gió lớn, cuối cùng sóng lớn đánh vỡ thuyền, khi đó hắn còn là đứa con nít, ôm lấy một mãnh gỗ trôi nổi trong nước biển băng lãnh, cũng không biết trôi dạt bao lâu, chỉ biết từ đó về sau không còn gặp lại phụ mẫu trên thuyền nữa, ngay thời điểm hắn chìm vào đáy biển, một nữ tữ mỹ lệ từ trong biển sâu bơi tới, đỡ lấy hắn, một đoàn bọt khí bọc kín hắn, đưa hắn đến một tòa hải đảo.
Hải đảo mỹ lệ, bãi cát trắng toát, nữ tư mỹ lệ mặc một thân váy dài vàng rực rỡ, ôm hắn bước lên hải đảo. Từ đây hắn sinh hoạt cùng tỷ tỷ mỹ lệ ngay trên hải đảo, hắn luôn ngóng trông mau mau lớn lên, thế là kiếm lấy một chiếc mũ cao đội ở trên đầu, nhìn rất là buồn cười, tỷ tỷ mỹ lệ luôn vỗ đầu hắn, cười gọi là tiểu Cao, nụ cười của tỷ tỷ vẫn luôn ấm áp như vậy, có thể khiến cho hắn quên đi hết thảy phiền não.