Ra sơn động, Câu Việt vung tay gọi lại đô đốc thân quân Quảng Lệnh Công là Bách Triết cùng Hạng Mãn Đường.
Hai người đi tới, Bách Triết hỏi:
– Vương gia thế nào rồi?
– Ai!
Câu Việt khẽ thở dài một tiếng, ngưng thị nhìn hai người, từ từ nói:
Phía Ngưu Hữu Đức đã bình định Thanh, Phật, bên này của chúng ta sợ là sẽ thành cái đinh trong mắt hắn, hắn cũng đã đưa ra thông điệp sau cùng với chúng ta, chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Hạng Mãn Đường giận nói:
– Tiểu thư là tuyệt sắc thế gian, gả sang đó tính là tiện nghi hắn, lúc vừa đưa sang hắn còn cao hứng phong thanh thiên phi, giờ thì thế nào? Người vừa đến tay liền muốn trở mặt không nhận người?
Câu Việt lắc đầu:
– Giờ nhất thời kia nhất thời nọ, hắn phong tiểu thư thành thiên phi cũng là vì ổn định quân tâm Tây quân, bây giờ hậu hoạn Thanh, Phật đã bị bình định, không còn nỗi lo về sau nữa, hắn không còn sợ Tây quân làm loạn, liền bắt đầu có tính toán khác. Nếu không phải trước đó đưa tiểu thư sang ổn định hắn, nếu không phải hắn vừa phong tiểu thư làm thiên phi, không thể khiến cho tướng ăn qua khó coi, thì e là đã động thủ với chúng ta rồi. Giờ nói những lời kia cũng không ý nghĩa, mục đích khi hy sinh tiểu thư là ở đâu? Không phải là vì cho các huynh đệ tranh thủ một cơ hội ư? Việc đã đến nước này, các người mang các huynh đệ đầu hàng đi, nếu không thì không chỉ mất đi gia tri khi chúng ta đưa tiểu thư sang đó, mà con liên lụy đến tiểu thư.
Bách Triết nhìn sơn động, nhíu mày nói: – Đây là ý của vương gia ư?
Câu Việt trầm giọng nói:
– Các ngươi tự mình đi hàng, liên quan gì đến vương gia? Bọn Lạc Mãng đi hàng, vương gia có ngăn cản không?
Bách Triết quả quyết nói:
– Vương gia không hàng, chúng ta cũng không hàng, cùng lắm là liều đến ngọc thạch câu phần (ngọc đá cũng nát)?
Câu Việt quát:
– Hồ đồ! Đại thế đã mất, ta phí hết tâm lực vận tác chuyện này là vì cái gì? Không tiếc tự tiện làm chủ tặng tiểu thư cho Ngưu Hữu Đức lại là vì cái gì? Không phải là muốn chu toàn cho mọi người, không phải là muốn bảo toàn chút mặt mũi sau cùng của vương gia ư? Vương gia vị sao mà bái? Để vương gia tự thân đứng ra đầu hàng, các ngươi là muốn bức tử vương gia ư?
Hai người đều u ám cúi đầu.
Câu Việt lại lấy ra hai chiếc trữ vật trạc đưa cho hai người:
– Ta tập trung được một ít tài vật, các ngươi cầm đi phân cho các huynh đệ, chia đến trong tay mỗi người có lẽ đã không nhiều, nhưng cũng tính là một mảnh tâm ý của vương gia. Nhớ phải dặn dò các huynh đệ, sau này đi rồi, mỗi người một tiến trình riêng, chỉ cần có thể có đường ra, nào sợ phải giày xéo vương gia để tự bảo, vương gia cũng có thể hiểu được, cũng sẽ không trách các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể sống tốt là được. Nhưng có một điểm cần nhớ kỹ, sau này không được có liên hệ gì cùng vương gia nữa, làm thế vừa muốn tốt cho các ngươi, cũng là muốn tốt cho vương gia, đạo lý thế nào chắc không cần ta nói nhiều, hiểu ý ta rồi chứ?
Hai người cầm lấy trữ vật trạc, lặng lẽ gật đầu.
Câu Việt đưa tay vỗ vỗ lên vai hai người, thở dài nói:
– Đi đi, phải nhanh, bên kia không khả năng nhẫn nại quá lâu, đừng cho bọn họ có cơ để động thú, coi như là vì bảo hộ vương gia, chuyện không nên trễ, nhanh đi thôi!
Hai người một kẽ miệng môi cắng chặt, một kẽ gò má giật giật, song song lui ra sau một bước, chắp tay, cúi người thật sâu, rồi gian nan quay đầu mà đi.
Câu Việt độc thân mà đứng, đưa mắt nhìn theo, hình bóng cô đơn mà có vẻ lạc mịch, dần dần lệ ướt hoen mi…
Trong địa cung, Từ Đường Nhiên một mặt phấn chấn, vênh váo đắc ý bước nhanh đi tới, một đội hộ vệ cung theo sau lưng.
Đi tới trước cửa chỗ điện địa cung, Từ Đường Nhiên đưa tay ra hiệu một cái, đám hộ vệ đứng chợ ngoài cửa, hắn bước nhanh tiến vào.