Nhìn Nguyên Chiến lại nhếch môi, có vẻ như sắp sửa châm chích thêm lần nữa, Nghiêm Mặc lập tức dùng mắt ngăn cản hắn: Đừng có ba hoa đùa giỡn con gái nhà người ta!
Nguyên Chiến oan ức, đáp trả bằng ánh mắt tủi thân: “Tôi đâu có đùa giỡn cô ta? Tôi ăn ngay nói thật mà.”
Nghiêm Mặc: “Thủ lĩnh đại nhân, lời nói thật của anh có lực sát thương quá lớn, vẫn nên im miệng đi.” Ai mượn anh nói ra? Dùng mắt ra hiệu là được rồi!
Thủ lĩnh đại nhân nghe lời im miệng, hắn quyết định chút nữa không nói cái gì hết.
Người Thổ Thành nghe công chúa nhà mình nói thế, tâm tình và vẻ mặt đều trở nên phức tạp. Từ sau khi vương hậu Thụy Triệu ra mặt, vị công chúa Diệu Hương này luôn được người người ở Thổ Thành yêu thích, không ít các chiến sĩ quý tộc để mắt tới cô ta, nhất là khi có người đồn đại vị công chúa này không chỉ có thân thể mang mùi thơm tự nhiên, mà còn được tư tế đại nhân khẳng định rằng cô ta có năng lực giống như vương hậu Thúy Vũ, có thể sinh ra những đứa con mang năng lực thần huyết đậm, vị công chúa này cũng nhờ vậy mà càng được hoan nghênh.
Lần này đi sứ tới Cửu Nguyên, ngoại trừ Xà Đảm, không ai ngờ công chúa Diệu Hương cũng đi theo, hơn nữa còn đi với mục đích như vậy, điều này làm các chiến sĩ thổ Thành càng thêm đố kỵ và hận Nguyên Chiến.
Xà Đảm tiếp lời: “Tôi nghĩ mục đích của Âm Thành khi tới chắc cũng không khác gì chúng tôi, nhưng thành ý của bọn họ nhất định không đủ bằng chúng tôi, tuy rằng giữa chúng ta có thù có oán, nhưng thù oán này căn bản đã được giải trừ, cứ tiếp tục giữ trạng thái thù hận này thì đối với Cửu Nguyên các người, đối với Thổ Thành chúng tôi đều không có ích lợi gì. Thủ lĩnh Chiến, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ một chút.”
Từ đầu tới cuối Xà Đảm đều cố ý xem nhẹ Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc cũng không để bụng, hắn còn ước gì không phải nói chuyện với cái khuôn mặt đó.
Nguyên Chiến đương nhiên cũng nhận ra việc Xà Đảm cố ý làm lơ Nghiêm Mặc, nhưng trước khi biết rõ rốt cuộc vì sao Thổ Thành lại chủ động yêu cầu thành lập mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ thì hắn chỉ cười lạnh.
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến không có ý muốn nói chuyện, đành phải mở miệng: “Chúng tôi sẽ cẩn thận suy xét, trời không còn sớm, không bằng các vị sứ giả trở về nghỉ ngơi trước.”
Xà Đảm: “Mặc vu đại nhân, có thể giải độc ong trước được không?”
Ngại sách hướng dẫn trừng phạt mình, không cần Xà Đảm nhắc nhở, Nghiêm Mặc cũng sẽ giải độc cho người bị ong chích, nhưng hắn không có cái hảo tâm giải trừ trạng thái tê liệt đó cho bọn hắn ngay, mà dùng loại thuốc có hiệu quả kém nhất, để khiến đám người Thổ Thành đó không động đậy được trong ba ngày.
Buổi tiệc chào đón đến đây là kết thúc, người Thổ Thành lòng mang oán hận, ánh mắt khi nhìn người Cửu Nguyên y như đang nhìn kẻ thù, người Cửu Nguyên cũng không có vẻ mặt gì tốt với bọn hắn.
Nơi ở của người Thổ Thành bị xếp cạnh người Âm Thành, nhưng so với người Âm Thành có không ít người hầu của Cửu Nguyên hầu hạ, đám người Thổ Thành thì lại có một đống chiến sĩ đứng giữ cửa.
Người Âm Thành còn được Cửu Nguyên đưa tới đủ loại mỹ thực, người Thổ Thành lại chỉ có thể ôm hận mà gặm lương khô mình mang theo, lại còn không thể ra ngoài săn thú, bởi vì Cửu Nguyên không cho phép, nếu để bị tóm là sẽ phạt nguyên tinh.
Người Thổ Thành cũng không thể tùy ý đi dạo trong Cửu Nguyên, muốn đi đâu phải được quản lý nơi đó cho phép, hơn nữa còn phải có người đi cùng, các vụ giao dịch vật phẩm cũng vậy.
Người Thổ Thành quá mức nghẹn khuất, cả đám đều nghĩ: Có gan thì sau này chúng mày đừng tới Thổ Thành, nếu không để xem bọn tao đối đãi với chúng mày thế nào!
Quay trở lại, đêm đó, công chúa Diệu Hương ra khỏi phòng Xà Đảm, trên đường đi vừa lúc chạm mặt Vu Nhãn, hai người hành lễ với nhau.
Khi Vu Nhãn thoáng gặp công chúa Diệu Hương, ông nhanh chóng thấp giọng nói mấy chữ.
Công chúa Diệu Hương vẻ mặt không chút thay đổi, cùng thị nữ và nhóm hộ vệ của mình đi về phòng.
Vu Nhãn gõ cửa rồi tiến vào phòng Xà Đảm.
Xà Đảm vừa thấy Vu Nhãn tiến vào, lập tức hỏi: “Nói những gì mà ông nhìn thấy cho tôi biết. Tên Nguyên Chiến kia, bây giờ có thực lực như thế nào?”
Vu Nhãn bẩm báo đúng sự thật: “Tôi không nhìn ra được.”
“Cái gì mà không nhìn ra…” Xà Đảm nghĩ đến một khả năng, biến sắc: “Hắn thoạt nhìn chỉ mới đầu hai mươi! Cấp mười, sao có thể?”
“Đại nhân, ngài đừng quên, vị thủ lĩnh hoang dã này chính là người đã liên thủ với tư tế Âm Thành giết chết vị kia.” Vu Nhãn trầm giọng nói: “Tuy Tam Đại Tư Tế của Âm Thành rất lợi hại, nhất là Đại Tư Tế của bọn họ, nhưng bọn họ đã phải chờ bao nhiêu năm mới ra tay với vị kia? Chẳng phải là vì không nắm chắc được phần thắng? Nhưng bọn họ chỉ có thêm một Nguyên Chiến mà đã quyết định ra tay, có thể nghĩ, năng lực của vị thủ lĩnh hoang dã này…”
Tim Xà Đảm đập nhanh, chiến sĩ cấp mười, còn cao hơn cấp tám và cấp chín mà hắn từng nghĩ!
Nơi hoang dã có từ đâu ra phép huấn luyện chiến sĩ thần huyết cấp cao? Là Chú Vu cho?
Nhưng dù có phép huấn luyện, thì sao người nọ lại đột phá dễ dàng đến thế?
Nguyên Chiến, Nguyên Chiến, năng lực của anh, huyết mạch của anh, hẳn phải thuộc về Thổ Thành, và cũng sẽ thuộc về tôi.
Xà Đảm hít sâu một hơi, đè tâm tình bức thiết muốn có được Nguyên Chiến xuống, lại hỏi Vu Nhãn: “Tôi bảo ông nhìn tên tư tế kia, ông nhìn ra cái gì?”
Vu Nhãn hơi khựng lại, trả lời: “Hắn có thể thao túng côn trùng, năng lực chừng ở cấp bảy.”
“Chỉ vậy à?” Xà Đảm nhíu mày.
Vu Nhãn cúi đầu: “Có lẽ hắn còn có thể điều khiển dã thú, nhưng không thể hiện rõ ra ngoài, chỉ thể hiện rõ trên loài ong.”
“Trừ cái đó, hắn còn có năng lực nào khác không?” Xà Đảm cứ cảm thấy Vu Nhãn đã để sót cái gì, tên Mặc vu kia chắc chắn có năng lực mê hoặc người khác, nếu không thì sao lại làm thủ lĩnh của một bộ lạc cường đại, làm một chiến sĩ thần huyết cấp mười không thèm phụ nữ, chỉ muốn ở cùng hắn ta?
Trong đầu Vu Nhãn hiện lên cảnh tượng mà mình đã thấy, nhưng miệng lại trả lời: “Tôi không nhìn ra năng lực nào khác của hắn nữa, nếu có, thì đó chắc chắn là năng lực rất đặc biệt.”
Xà Đảm rất muốn mắng ông là đồ vô dụng, nhưng nghĩ lại, hắn còn cần đến năng lực của người này, liền kiềm chế: “Những người khác thì sao? Đám chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên có năng lực gì, cấp mấy?”
Vu Nhãn vừa nhớ lại vừa báo ra.
Cùng thời gian đó, công chúa Diệu Hương đang ở trong phòng.
Chờ thị nữ đóng cửa lại, hộ vệ cũng lui ra ngoài, công chúa Diệu Hương lập tức thả lỏng như vừa được giải thoát, cô ta ngồi lên giường.
Thị nữ đi đến cạnh cô ta, quỳ xuống cởi giày xoa chân cho cô ta.
Công chúa Diệu Hương nói: “Cô thấy hôm nay tôi biểu hiện thế nào? Có phải rất giống một con nhỏ ngu xuẩn không có đầu óc không?”
“Điện hạ, ngài phải uất ức rồi.” Thị nữ nhẹ nhàng trả lời, an ủi cô ta.
“Uất ức? So với cuộc sống mười mấy năm trước đó của tôi, chút uất ức này thì có là gì?” Trên khuôn mặt nhỏ của công chúa Diệu Hương lúc còn trong đại sảnh có vẻ như nhút nhát sợ sệt nay lại hiện lên sự oán hận và bất mãn.
Nhưng cô ta nhanh chóng thu lại vẻ thù hận đó, đổi đề tài: “Cô có biết vì sao Xà Đảm đại nhân lại đích thân tới cái bộ lạc hoang dã này không? Còn khuyên bảo bọn họ gia nhập Thổ Thành?”
Thị nữ suy đoán: “Bởi vì Cửu Nguyên rất mạnh? Bọn họ có Chú Vu và tộc Côn Bằng mặt người sau lưng?”
Công chúa Diệu Hương lắc đầu: “Này chỉ là một nguyên nhân, tôi nghe nói…” Cô ta hạ thấp giọng, tựa như sợ có ai nghe thấy: “Năng lực thần huyết của tên thủ lĩnh Nguyên Chiến kia cực kỳ cường đại, có lẽ còn mạnh hơn cả chiến sĩ lợi hại nhất của chúng ta.”
Thị nữ che miệng, hai mắt trừng to: “Thật sao? Nhưng chiến sĩ mạnh nhất của chúng ta không phải là cấp mười trong truyền thuyết ư?”
Không biết công chúa Diệu Hương nghĩ tới cái gì, mà vẻ mặt thay đổi: “Cô cũng nói đó là truyền thuyết. Nhưng tôi nghi tên thủ lĩnh thô lỗ mọi rợ đó rất có thể đã đạt tới cấp chín!”
Không, Vu Nhãn nói là cấp mười, chiến sĩ thần huyết cấp mười, bỏ lỡ thì còn có cơ hội gặp lại sao? Nhất là khi đối phương còn trẻ và không có phu nhân chính thức. Dù đối phương có tục tằn thô lỗ, thì khi đối phương có năng lực thần huyết cấp mười, còn có bộ lạc giàu có này, cô ta cũng muốn gả cho hắn!
“Chiến sĩ thần cấp chín? Thật đúng là ghê gớm!” Thị nữ vui sướng: “Nếu điện hạ thật sự có thể gả cho thủ lĩnh nơi này, vậy cũng không tồi.”
“Đâu chỉ không tồi… hắn mạnh như vậy, nhất định sẽ bảo vệ tôi.” Ánh mắt cô ta có chút bay bổng, hai má đột nhiên đỏ lên, cắn cắn môi nói: “Tôi nhất định phải ở lại Cửu Nguyên! Hôm nay cô cũng thấy đó, bộ lạc này nào giống như bộ lạc hoang dã, thay vì để phụ vương và thần điện đưa tôi cho mấy thằng già không biết đã có bao nhiêu đàn bà đó, còn không bằng gả cho thủ lĩnh Cửu Nguyên, ít nhất thì bên cạnh hắn không có ai để bắt nạt phu nhân của thủ lĩnh. Hơn nữa, sau này Cửu Nguyên cũng gia nhập Thổ Thành chúng ta, sẽ lập tức trở thành Trung Thành, đám chị em hay cười nhạo tôi sẽ không thể cười nhạo được nữa.”
Chờ khi bọn họ biết người tôi gả cho là một chiến sĩ thần cấp mười, thì ai còn dám cười nhạo tôi? Bọn họ chỉ có thể điên cuồng mà đố kỵ. Cô ta nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tâm tình liền vui sướng.
Thị nữ có hơi lo lắng: “Nhưng vị thủ lĩnh đại nhân kia……”
“Hắn không thích tôi, tôi biết.” Cô ta cắn môi, nét mặt lộ ra vẻ quật cường: “Tôi sẽ làm hắn thích tôi, tôi biết loại đàn ông như hắn thích kiểu con gái nào, hắn chỉ là ghét bỏ vóc dáng của tôi mà thôi, nhưng tôi không phải mãi mãi sẽ như vậy, hơn nữa tôi còn có năng lực hữu dụng mà Mẫu Thần ban cho…”
“Công chúa, ngài tốt như vậy, chúng thần nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của ngài.”
Cô ta chắp hai tay lại, nhìn ra ánh trăng bên ngoài, nói như đang tuyên thệ: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình, tôi muốn khiến những kẻ từng cười nhạo tôi phải quỳ gối dưới chân tôi!”
Cùng dưới một ánh trăng, Nghiêm Mặc vừa mới tắm rửa xong đang gác chân lên đùi Nguyên đại thủ lĩnh cọ cọ, sau đó dùng hai ngón chân kẹp lấy lông chân của hắn kéo một cái.
Nguyên Chiến bị kéo đau, liền cầm cái chân kia lên cắn.
“Mẹ anh! Anh không thấy dơ à?” Nghiêm Mặc tát đầu hắn một cái, thuận tiện rút chân về, dù thân thể của hắn có độ mềm dẻo nhất định, nhưng hắn không muốn cứ mỗi khi rảnh rỗi là lại chơi trò giạng chân phơi trứng thế này.
“Dơ cái gì? Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa liếm qua?”
“Câm miệng! Nói nữa thì anh cút đi ngủ một mình đi!”
“Dù sao thì tôi cũng sẽ chạy về mà.” Tấm da mặt của Nguyên Chiến đã dày tới mức không thể tưởng tượng được nữa. Thò tay kéo lấy tư tế đại nhân, nhất quyết phải nằm sát rạt mới chịu.
Nghiêm Mặc lười đánh nhau với hắn, lật người, mặt đối mặt với hắn nói chuyện: “Vương hậu Thúy Vũ biến thành vương hậu Thụy Triệu là chuyện mà chúng ta mới nghe thấy, xem ra phải phái Nhị Mãnh tới Thổ Thành một chuyến rồi.”
“Em đang lo lắng cái gì?” Nguyên Chiến đặt tay lên lưng hắn xoa xoa, sau đó trượt xuống theo đường sống lưng của hắn.
Nghiêm Mặc được Nguyên Chiến sờ thoải mái nên không quản hắn: “Tôi không thích cái tên Xà Đảm kia. Còn nữa, rõ ràng Thổ Thành có thành La Khước đưa tin cho bọn họ, nhưng lại đợi những năm năm mới tìm tới, chắc là trận đại loạn lúc trước đã được giải quyết rồi, lần này bọn họ tới Cửu Nguyên, rõ ràng là ôm tâm tư nhất định phải có được, nếu chúng ta không thỏa mãn bọn họ, xem đi, về sau sẽ có việc nhiều lắm đây.”
“Chẳng phải Chú Vu nói, bởi vì chúng ta xử lý hai tên Đại Tư Tế quan trọng nhất của Thổ Thành, làm một phần truyền thừa quan trọng nhất của bọn chúng bị đứt đoạn, hiện giờ Thổ Thành ngày càng lụn bại, dù bọn chúng đã giải quyết xong vấn đề trong nội bộ, thật sự muốn khai chiến với Cửu Nguyên, thì chúng ta cũng không cần phải sợ chúng.” Xoa xoa bóp bóp, sờ thật đã.
Nghiêm Mặc cũng bóp hắn, hai người ai cũng không chịu thiệt: “Không sợ thì không sợ, nhưng tôi không muốn hắn ta cho mấy tên cao thủ tới Cửu Nguyên âm thầm phá hoại, dù chúng ta có đánh lại thì cũng chịu thiệt.” Chuyện này giống như lúc trước Chú Vu và Cửu Phong chạy đến Thổ Thành đại náo, không đủ để thương gân động cốt, nhưng đủ để người ta phải căm tức phiền não.
“Chúng ta có một tòa thành, tính cả bên Hào cũng chỉ có hai tòa, Thổ Thành thì có bao nhiêu? Bọn chúng hẳn phải là người sợ chúng ta gây rối mới đúng.”
Nghiêm Mặc vẫn có chút không hiểu: “Tục ngữ nói lạc đà ốm vẫn to hơn ngựa, Thổ Thành là một trong ba tòa thành viễn cổ lưu truyền tới ngày hôm nay, dù bọn họ bắt đầu suy bại, nhưng cũng không cần phải chịu… uất ức như vậy?”
“Lạc đà là cái gì?” Nguyên Chiến không chịu nổi trêu chọc của Nghiêm Mặc, xoay người đè Nghiêm Mặc dưới thân.
“Một loại động vật thường thấy trong sa mạc… A! Anh nhẹ chút!”
Nguyên Chiến bắt đầu thở dồn dập: “Mục đích của Thổ Thành và Âm Thành chắc chắn có gì đó giống nhau, ngày mai gặp Lạp Mạc Na, nghe thử đề nghị của cô ta một chút, rồi chúng ta lại cẩn thận suy nghĩ biện pháp, hẳn là có thể tìm ra nguyên nhân khiến Thổ Thành chủ động cầu hòa.”
“Tôi cứ cảm thấy… chuyện này… có liên quan đến cuộc tụ hội của Cửu Đại Thượng Thành…” Nghiêm Mặc nói đứt quãng, lời sau đó đã biến thành rên rỉ.
Nguyên Chiến đẩy nhanh tốc độ, liên tục cắm rút, hai người không ai bàn công chuyện được nữa, nhiệt độ trong không khí tăng cao, hơi thở đan chéo nhau, cùng chìm vào vực sâu tình dục.