Ngón tay Bối Lạc siết lại đến đau đớn, có một khoảnh khắc nó tê dại, khiến cô ngỡ đã gãy rời rồi. Phải rất lâu sau cô mới lẩm bẩm rất nhỏ, cô nói:
“Hạ Nhi! Tôi không có gì để giải thích cho việc làm của mình. Cô nói không sai. Tôi căm hận cô. Hận cô có được người mà tôi yêu. Hận cô xuất hiện trên cuộc đời này. Rất hận.”
Hạ Nhi chỉ cười cợt, không chửi rủa, giọng điệu bình thản như đang kể câu chuyện của người khác:
“Người ta thường nói đối với nữ nhân, tình đầu giống như một thứ chấp niệm đầy u mê. Mà khi đã yêu một người đậm sâu đến mức nhắm mắt thôi cũng đã vẽ ra khuôn mặt của người mà mình yêu, sẽ là một chấp niệm khó bỏ. Bối Lạc! Chấp niệm đó của cô, liệu Khương Tình có thành toàn không?”
Bên tai Bối Lạc phút chốc vang lên hàng vạn âm thanh hỗn loạn, hoà với tiếng lá cây xào xạc là tiếng lòng cô đang mơ hồ vụn vỡ.
Sự cố chấp trong tình yêu của cô là thứ làm cô đau lòng, cũng chính là thứ làm cô không tài nào vứt bỏ được sự mê luyến của bản thân mình với Khương Tình.
Trước khi Hạ Nhi xuất hiện, tất cả những người quen biết Khương Tình không ai không biết Khương Tình là một con người vô cùng hoàn mỹ, nghiêm khắc với mọi thứ bản thân đạt được tới mức gần như biến thái.
Một con người hoàn mỹ như Khương Tình, bản thân Bối Lạc cũng từng nghĩ rằng sẽ chẳng một ai có thể xứng đôi được, Khương Tình là một đám mây trên cao, xa xa không thể nào với tới nổi.
Thế nhưng từ khi Hạ Nhi xuất hiện, Bối Lạc mới nhận ra rằng, hoá ra trong tình yêu, sự bạc tình bạc nghĩa, sự lạnh nhạt thản nhiên của Khương Tình chỉ dành cho các cô gái khác.
Khương Tình có thể yêu, còn là một nữ nhân có thể yêu đến mức bước qua vạn hoa mà không dính lấy một chút vụn lá.
Trong lòng vĩnh viễn chỉ có thể có một người.
Khi Bối Lạc phát hiện ra điều đó, cô kiên trì muốn thử khiến Khương Tình yêu mình, muốn làm dãy núi băng đó tan chảy, muốn tìm kiếm cho bản thân một cơ hội sau bao năm đè nén chôn vùi thứ tình cảm hèn mọn chưa từng dám thể hiện ra.
Nhưng Khương Tình lại nói:
Khương Tình chưa từng yêu cô, trong trái tim hiện tại chỉ sống vì một người, chết cũng vì một người — là Hạ Nhi.
Thế nên cô tự nhủ khuyên bản thân mình buông tay, ép bản thân quên Khương Tình đi.
Vậy mà con tim cô lại không hề nghe lời, nó cứ như một cán cân, một bên là buông bỏ, một bên là cố chấp, cô hoang mang tột độ suốt bao năm qua vì không biết nên đi về phía nào.
Cho dù dặn lòng đừng nghĩ đến, nhưng mọi chuyện Khương Tình làm cho Hạ Nhi, khi lọt vào tai vẫn cứ khiến cô đau lòng đến không thể thở nổi.
Tại sao không phải là cô chứ?
Tại sao khi đối diện với cô, Khương Tình chỉ toàn bày ra một vẻ mặt lạnh nhạt cùng bạc tình?
Nhưng Bối Lạc lại rất hiểu chính mình, cho dù hôm nay bản thân có thể tự thuyết phục mình phải bỏ cuộc với Khương Tình, nhưng rồi ngày nào đó cô vẫn sẽ hối hận, sẽ cố chấp, sẽ oán hận.
Hết cách thôi, chính là vì yêu.
Bối Lạc cười chua chát, cuộn chặt tay, đôi mắt gần như ảm đạm đến tang thương, ngữ khí điềm đạm cộng với đôi tiếng thở dài đã thừa nhận sự chán chường gục ngã trong nội tâm đầy đau khổ:
“Tôi yêu Khương Tình bằng cả trái tim mình. Tình cảm đó không hề thua kém tình cảm của cô một chút nào. Nhưng tại sao Khương Tình chỉ một mực yêu cô? Tại sao vậy?”
Hạ Nhi không đáp, hỏi ngược lại:
“Cô đã từng yêu Hương Vũ chưa?”
Bối Lạc nghe thấy liền sững người, trái tim cũng dần dần nứt ra một vết tích, trong lòng có muôn vàn cảm xúc, hình ảnh bi thương lúc Hương Vũ rời đi thấm cả lên cái đẹp vô tận của đất trời.
Trơ trọi, ảm đạm và đau thương đến vụn vỡ.
Con tim của Bối Lạc như bị ai khoét mạnh, đau tưởng chết.
Cơn đau lan dần tới tận lòng bàn tay, rồi cả ngón tay cũng râm ran.
Nghĩ đến Hương Vũ, Bối Lạc chỉ muốn khóc.
Muốn khóc bao nhiêu thì ngón tay đau bấy nhiêu, sau đó nỗi đau lan tới tận trái tim.
Làm sao đây?
Hương Vũ xuất hiện ở bên cạnh cô, giống như ánh sáng xé toạt màn đêm u tối, ánh nắng len lỏi vào qua chính lỗ hổng bị xé toạt đó, bóng tối bị xua tan chỉ còn những tia sáng chói lọi tới nỗi người ta không thể mở mắt.
Nhưng, cô đã quen với màn đêm u tối kia, chìm đắm trong đó, chưa từng một lần đủ cam đảm đứng dậy, tiếp nhận chút ánh sáng nào.
Hương Vũ giống như một vị khách qua đường, cho cô một sự an ủi trong phút chốc, và rồi bản thân cô vẫn đắm chìm trong tuyệt vọng.
Ba năm, quãng thời gian đó không đủ dài để xoá nhoà hình ảnh của Khương Tình trong trái tim cô. Có lẽ cả đời này của cô vốn dĩ sinh ra là khắc tên nữ nhân đó.
Cho dù Hương Vũ suốt ròng rã ba năm ở bên cạnh cô, dốc hết mọi tâm tư với cô. Nhưng cô vẫn chưa từng quay lại nhìn lấy dù chỉ một lần.
Vẫn luôn lừa mình dối người, làm mọi thứ trở nên bung bét hết cả.
Cô yêu Khương Tình, yêu đến mức dù Khương Tình hết lần đến lần khác chà đạp lên tình yêu của cô, tàn nhẫn dẫm nát trái tim cô đến mức không còn nguyên vẹn.
Cô vẫn yêu!
Yêu…
Cô vẫn một mực nhận định đây là tình yêu.
Nhiều lúc cô rất muốn dùng một lưỡi dao, sắc nhọn tới mức có thể rạch tung lồng ngực mình ra, móc trái tim chỉ rung động vì một người không yêu mình đó mà thay vào một trái tim khác.
Nếu cô có thể làm như vậy, bản thân đã không tự biến mình thành một kẻ mà mình căm ghét nhất.
Dù thời gian qua tình cảm với Hương Vũ chỉ là giả vờ thì cô cũng đã từng hy vọng.
Nếu sớm biết bản thân không thể yêu Hương Vũ, cô nhất định sẽ đánh đổi cả chút tôn nghiêm cuối cùng để tiếp tục giữ vững chấp niệm đó.
Không khí tựa hồ ngưng đọng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Hạ Nhi nhìn thấy nỗi đau trong mắt Bối Lạc, nhất thời không biết nên nói gì.
Yêu sâu sắc một người, cuối cùng rồi sẽ trở nên hèn mọn.
Hương Vũ yêu Bối Lạc đến như vậy, đổi lại chỉ nhận được sự đau xót trong ánh mắt kia, liệu có đáng không?
“Bối Lạc! Tôi đã từng hỏi Hương Vũ, nếu trong lòng cô, cô ấy chỉ là thế thân cho Khương Tình, liệu cô ấy có còn kiên trì yêu và ở bên cô như vậy không?”
Cổ họng Bối Lạc khô rát, ngước nhìn Hạ Nhi, nhưng chỉ câm lặng không nói.
“Bối Lạc! Hương Vũ nói, cô ấy chấp nhận.”