Trước đó Hứa Tự Nhiên yêu cầu bọn họ bày ngày sau quay lại, thực tế là chín ngày sau sẽ tiến vào Địa Ngục Hoa Viên. Nói cách khác, hiện tại nhóm Đường Tam còn ba ngày để chuẩn bị.
Địa Ngục Hoa Viên được coi là nơi đoàn chiến công bằng và tự do nhất. Sau khi tiến vào, bọn họ sẽ xuất hiện ở một nơi ngẫu nhiên nào đó. Lấy đoàn đội làm đơn vị, nhưng mỗi đội lại có số lượng khác nhau, đoàn đội của ngươi có ba mươi người cũng được. Nhưng vấn đề là chỉ có một nửa số người được đi ra cho nên không tránh khỏi các đoàn đội lớn sẽ bị hợp lực tấn công. Cũng không ai ngốc đến mức tổ chức một đoàn đội lớn tiến vào Địa Ngục Hoa Viên, dù sao cũng chỉ có một nửa có thể còn sống đi ra.
Trải qua vô số lần đoàn chiến, cuối cùng, nghe nói đoàn đội có năm đến mười người có tỉ lệ sống cao nhất.
Hứa Tự Nhiên nói cho Đường Tam nhiều tin tình báo liên quan đến Địa Ngục Hoa Viên, đồng thời cũng đem kế hoạch bảo họ mạng sống nói cho bọn họ. Sau khi đi ra khỏi Địa Ngục Hoa Viên, chiến đội Sử Lai Khắc sẽ không còn tồn tại, thân phận quý tộc của bọn họ không có vấn đề gì. Có Linh Tê thương hội che giấu, bọn họ vẫn là quý tộc như trước.
Đường Tam thậm chí hoài nghi, bọn họ cũng có thể mua được Đấu Thú Tràng Tổ đình, dù sao, tiền không phải là tất cả, nhưng có tiền có thể giải quyết được rất nhiều thứ.
Còn có ba ngày thời gian, lại biết thêm một số tin tức quan trọng, tiếp đó chính là chuẩn bị.
Trở về khách sạn Bạch Hổ, Đường Tam lần nữa liên lạc với Trương Hạo Hiên, nhờ hắn giúp mình mua một số đồ vật, sau đó bắt đầu bố trí một pháp trận cách âm trong phòng tu luyện của mình, là loại pháp trận có thể ngăn cách cả chấn động. Có pháp trận này, thanh âm bên ngoài không thể truyền vào, mà bên trong cũng không thể truyền ra.
Trương Hạo Hiên rất nhanh đã mang đồ vật tới, rồi cùng Đường Tam thảo luận một chút tình huống của Địa Ngục Hoa Viên. Đường Tam lại bắt đầu công tác chuẩn bị của mình.
Chờ đến khi bọn Vũ Băng Kỷ trở về, bên ngoài màn đêm đã buông xuống. Bốn vị trong chiến đội Sử Lai Khắc này không khỏi lê một thân mệt mỏi trở về. Không chỉ là tinh thần mỏi mệt, mà thân thể cũng rất mệt mỏi.
Sau khi cùng một chỗ ăn xong cơm tối, Đường Tam liền gọi bọn họ tới phòng mình, giảng thuật cho bọn họ tình huống của Địa Ngục Hoa Viên.
“Dựa theo an bài của cửa hàng Linh Tê, chúng ta tương đối là an toàn.” Nghe Đường Tam nói xong, Vũ Băng Kỷ nhẹ nhàng thở ra.
Đường Tam mỉm cười nói: “Hiện tại vấn đề không phải là chúng ta an toàn hay không, mà là đối thủ cùng chúng ta tiến vào Địa Ngục Hoa Viên có an toàn không. Nếu đã tiến hành đoàn chiến, chúng ta cũng nên nghĩ biện pháp thu hoạch một ít chỗ tốt. Vào Địa Ngục Hoa Viên có thể thu hoạch được cái gì, trước mắt vẫn không có bất kỳ tin tức nào. Nhưng chúng ta cũng nên tự mình đi thu hoạch mới được.”
Nhãn tình Độc Bạch sáng lên, nói: “Làm sao thu hoạch được?”
Trong mắt Đường Tam loé lên một vòng hàn mang, “Đi săn!”
“Đi săn?” Bốn người hai mặt nhìn nhau.
Đường Tam nhẹ gật đầu, nói: “Bên trong Địa Ngục Hoa Viên đối với chúng ta tốt nhất là không bị nhìn trộm. Đã như vậy, chúng ta ở bên trong làm gì, chỉ cần người nhìn thấy không thể đi ra thì sẽ không có ai biết. Đối thủ của chúng ta nhất định đều là người hung tàn, nhưng có thể tiến vào Địa Ngục Hoa Viên thì nhất định là cường giả. Rút ra huyết dịch của bọn nó, đối với chúng ta là một lượng tài phú lớn. Dù chúng ta không dùng được, sau khi trở về cũng có thể cho những đồng học khác sử dụng, hoặc là bán trên hội đấu giá.”
“Đủ ác a!” Cố Lý hít sâu một hơi.
Trình Tử Chanh nhìn hắn nói: “Nếu không phải biết tuổi thực của ngươi, ta cảm thấy ngươi so với chúng ta còn lớn tuổi hơn.”
Hiện tại nhìn qua, Đường Tam có dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, nhất là bình thường hắn đều mang mặt nạ cho nên Tu La cho người khác cảm giác hắn đã trưởng thành.
Không đợi Vũ Băng Kỷ mở miệng, Vũ Băng Kỷ nói: “Đối với nhân loại chúng ta thì phải nắm bắt tất cả các cơ hội. Thật vất vả mới dựng lên lãnh tụ tinh thần mà lại phải từ bỏ, chúng ta càng phải nắm bắt thời cơ khi có thể. Ta đồng ý với phương án của Đường Tam. Nếu đã tiến vào thì nên có thu hoạch.”
“Ta không có vấn đề, ta phụ trách tăng vận khí cho các ngươi.” Độc Bạch vỗ vỗ ngực mình nói.