“Nhị Thập, anh thật đúng là tự yêu mình quá đó!” Cố Lan San chép miệng đầy ý tứ khinh bỉ, dừng một chút cô mở to mắt nhìn Thịnh Thế, lòng hiếu kỳ lại nổi lên: “Nhị Thập, tổng cộng anh kết giao với bao nhiêu người bạn gái?”
Thịnh Thế nhíu mày thì thầm nói: “Hỏi cái này làm gì?”
“Không làm gì, tôi chỉ tò mò thôi! Tùy tiện hỏi một chút!” Cố Lan San không thể nào tiếp tục uống bia được nữa, uống đến lúc này đã có phần say mèm rồi. Gò má hồng hào, bóng ánh đèn màu rực rỡ về đêm phía quán rượu xa xa trong đôi mắt cô đặc biệt say lòng người: “Tôi nhớ rõ lúc vừa vào trung học cơ sở thì thấy anh ngày ngày đổi bạn gái, khi đó có một đàn chị nói với tôi, bạn gái với anh thời gian dài nhất cũng không quá hai tuần lễ.”
Cố Lan San nói tới chỗ này, cười ngây ngô dán mặt qua hỏi: “Nhị Thập, một lần yêu đương dài nhất của anh là bao lâu?”
Thịnh Thế buồn cười nói: “Cũng là chuyện đã qua ai còn nhớ rõ chứ!”
“Mới là lạ đó!” Cố Lan San bĩu môi, đối mặt với Thịnh Thế không trả lời có vẻ không vừa ý, nhỏ giọng thầm mắng một câu: “Nhị Thập hẹp hòi!”
Thịnh Thế bị bộ dạng đáng yêu như vậy của cô chọc khẽ cười một tiếng, híp mắt giồng như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau nói: “Không nhớ rõ ràng lắm, chắc cũng gần giống như đàn chị của cô nói, có thể chưa tới hai tuần lễ đâu!”
“Thật là quá bạc tình!” Cố Lan San chống cằm uống một ngụm bia nhìn Thịnh Thế, giống như có hứng thú lải nhải phát biểu ý kiến của mình, lại hỏi: “Na Na là người bạn gái lâu nhất, dáng dấp có xinh đẹp không?”
Thịnh Thế hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ hồi lâu trong đầu óc anh thật sự không hiện lên nổi bóng dáng người kia, cuối cùng lắc đầu nói: “Thật sự không nhớ rõ nữa!”