“Thuộc hạ vẫn chưa…”
Cố Nhi chưa kịp nói hết câu nói đã nhìn thấy vài vệt sáng kì lạ bắn ra từ lằn chắn. Kia kìa, tại cánh cửa xuất hiện vài bức tượng hình người kì dị bằng đồng, chúng to lớn, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt có bảy phần sát khí, ba phần còn lại đóng băng một cách vô hồn. Trên tay mỗi bức tượng đều cầm vài binh khí khác nhau, tên thì cầm đao, tên thì đang giương cung tên nhắm bắn, còn tên lại cầm rìu, tên còn lại cầm một thanh kiếm dái quét đất. Chúng có tất cả bảy tên.
Coi bộ những bức tượng này đang bảo vệ ngôi miếu khỏi những kẻ ngoại đạo, những kẻ muốn đột nhập vào bên trong như Cố Nhi và quỷ kiếm. Có thể việc kích hoạt lằn chắn vừa nảy đồng nghĩa với chiếc còi báo động cho những bức tượng biết kẻ địch đang ở trước mặt. Và việc chúng xuất hiện trước mặt Cố Nhi và quỷ kiếm coi như đang muốn đấu một trận sống chết hòng ngăn chặn sự xâm nhập của họ.
Cố Nhi theo quán tính nhìn sang quỷ kiếm như đang chờ đợi lệnh từ cấp trên. Bởi vì ả vừa nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của nó khi nhìn những bức tượng đồng. Ả đợi mãi mà quỷ kiếm vẫn chưa thèm mở miệng nói gì cả, còn những tượng đồng kia đã bắt đầu di chuyển về phía này.
Quỷ kiếm biết nếu mình còn chưa nghĩ ra đối sách, Cố Nhi sẽ tự tử trước khi bị những bức tượng kia xơi tái. Nó mệt mỏi nói với ả:
“Cố Nhi, chúng ta phải đánh thắng chúng mới có thể vào được bên trong. Nhưng như vậy rất mất thời gian, mà ta còn đang bị thương. Ta sẽ chớp lấy thời cơ đi vào bên trong trước, còn ngươi cầm chân chúng giúp ta, được chứ?”
Ý của quỷ kiếm rất rõ ràng: Nó muốn Cố Nhi đấu đến chết với những bức tượng đồng này, còn nó sẽ vào bên trong lấy thần khí. Ả cắn răng gật đầu, xem ra chỉ còn cách đó, xem ra chỉ còn cách hy sinh cái mạng này của ả mới có thể lấy đươc thần khí cuối cùng thôi.
Cố Nhi ném một thứ bột lạ ra không khí, quỷ kiếm nhìn thấy thì cười cười tán thành. Nó lách người thoát khỏi một tên tượng đồng, đinh ninh đã chạm tay vào cánh của đã bị một tượng đồng khác chặn đầu. Nó lập tức rút từ không khí một thanh kiếm đuôi rồng chém bay đầu tường đồng.
Cố Nhi kinh hãi nhìn thanh kiếm trên tay Trúc Chi, đó là thanh kiếm của quỷ. Ả đã từng nhìn thấy nó khi Trúc Chi sử dụng trên thiên giới. Nhưng làm sao Trúc Chi có thể cầm thanh kiếm khi cô bị quỷ kiếm chiếm lấy cơ thể. Không lẽ quỷ kiếm có thể vừa nhập hồn vào Trúc Chi, vừa lại có thể thành một thanh kiếm quyền năng hay sao.
Cố Nhi không có thời gian suy nghĩ nhiều đến thế. Thứ bột mà ả vừa tung vào không khí biến thành những con rắn hổ mang chúa, dài hơn cả chiều cao của ả. Chúng đồng loạt tấn công những tượng đồng còn lại, quấn chặt năm bức tượng, siết chặt đến bẻ nát những bức tượng kia.
Cố Nhi reo lên sung sướng, ả nhìn sang quỷ kiếm coi như muốn được nó khen ngợi, nhưng ả chỉ nhận được cái lắc đầu ngao ngán của nó. Ả đã giết chết tất cả bức tượng cùng một lúc kia mà, điều đó đáng được khen ngơi chứ. Ả méo mó cái miệng, tủi thân nhìn quỷ kiếm.
Còn quỷ kiếm hình như đang phát điên, nó phi người về phía ả bằng tốc độ ánh sáng và đâm thanh kiếm về phía ả. Cố Nhi hoang mang, dơ tay lên đỡ lấy đầu mình. Khi ả tưởng thanh kiếm của quỷ đã xuyên qua đầu mình thì ả nghe tiếng vỡ nát phát ra từ sau gáy.
Thì ra, quỷ kiếm vừa chém một bức tượng đồng đang tấn công Cố Nhi từ phía sau. Khi ả đang hí hửng tưởng rằng những bức tượng đã bị tiêu diệt, thì quỷ kiếm là người nhìn thấy những bức tượng kia đang tự mình hồi sinh lại cơ thể của mình. Một bức tượng muốn dùng cái búa bổ đôi Cố Nhi và quỷ kiếm nhanh chóng chém nát nó.
Cố Nhi hớp lấy không khí mà thở. Vừa rồi nếu không phải quỷ kiếm phản xạ nhanh, cái đầu của ả đã đi theo ông bà rồi. Ả muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng quỷ kiếm đang giương cung (nó đã lấy ra từ không khí hồi nào ả không thấy được, ả chắc chắn đó là cung tên Thượng Nguyệt của Thủy Hà công chúa), nó bắn về phía ả. Ả một lần nữa cúi đầu né tránh và mũi tên bắn trúng một bức tượng khác khiến nó vỡ tan.
Quỷ kếm khó chịu nói lớn:
“Ngươi không thể tỉnh táo một chút hả? Ta còn phải bảo vệ cái mạng của ngươi đến khi nào hả? Ta không hiểu sao lại lôi theo ngươi đến đây nữa, ta nên chọn Thục Nghi, cô ả coi bộ mạnh hơn ngươi nhiều. Và sao ngươi không ra dáng một cánh tay đắc lực bên cạnh quỷ vương cho ta xem thử nào?”
Cố Nhi tự ái, rồi nổi đóa, phi roi vào mấy bức tượng coi như xả hết bực tức. Ả từng là cánh tay đắc lực của Quỷ vương, không sai tý nào. Và ả đang tở ra vô dụng trước mặt quỷ kiếm, ả phải nổ lực hơn, phải chứng tỏ cho nó thấy ả còn “ngon lành” hơn Thục Nghi kia gấp hai (ả cược mười ngón tay là gấp ba lần).
Vì bận rộn đánh nhau với mấy bức tượng đồng, Cố Nhi không thấy quỷ kiếm vừa bắn mũi tên Thượng Nguyệt về phía lằn chắn và điều đó khiến lằn chắn biến mất. Quỷ kiếm nở một nụ cười không thể nào ngọt ngào hơn và thành công đẩy cửa bước vào bên trong.
Đúng như Cố Nhi đã nói ban nảy, bên trong có một cây cổ thụ cao chọc trời. Nó thấy những sợi tơ hồng đan xen, bao phủ cả cây cổ thụ già kia. Khó mà trông thấy được tên của ai với của ai. Nó đi qua cây cổ thụ và dừng lại tại một hồ sen rộng lớn, phía bên kia có mái chòi và người đang tự mình ngồi nhâm nhi ly trà chính là Ngư Lâm.
Ngư Lâm dường như cũng phát hiện có người đang đến gần, anh hướng mắt nhìn và thấy Trúc Chi là người đang đến. Nhưng lằn chắn bên ngoài đã phản ứng lại với sự tấn công của kẻ địch cơ mà. Nếu Trúc Chi là người ghé thăm, lằn chắn của Huyết Yêu sẽ không làm hại cô ấy.
Ngư Lâm nghi ngờ nhìn thân ảnh bé nhỏ đang từ từ đến đây, nụ cười mừng rỡ của cô khi chạm ánh mắt của anh cũng khiến anh kinh ngạc. Anh có cảm giác cô như vừa trông thấy một người bạn, hơn là bác bảo vệ trong trường. Cô lại còn vẫy tay đành thâm tình nữa chứ.
Trong một phút Ngư Lâm đã mất cảnh giác, tươi cười đáp trả nụ cười của Trúc Chi. Anh nhìn thấy Thượng Nguyệt trong tay cô mới thở phào nhẹ nhõm. Anh biết đây đích thị là Trúc Chi, chứ không phải ai xa lạ cả.
“Tại sao con lại đến đây một mình? Huyết Yêu không đến cùng sao?”
Trúc Chi nhíu mày khó hiểu, Ngư Lâm trông chỉ lớn hơn cô vài tuổi thôi nhưng lại gọi cô bằng “con”, rồi nó mới nhớ ra Ngư Lâm thật ra diễn vai bác bảo vệ đến quen miệng mà thôi.
Trúc Chi cười nói:
“Có một người tháp tùng. Ả đang bị giữ chân ngoài kia bởi những bức tượng đồng mà Huyết Yêu tạo ra. Còn con đến đây vì vật này.”
“Tại sao ả lại bị cầm chân lại? Nên nhớ nếu người tháp tùng con là người của Huyết Yêu thì cả hai có thể ra vào nơi này một cách an toàn.”
“Bởi vì ả từng là kẻ theo hầu quỷ vương, ả không thuần khiết, không thể vào đây mà không có chuyện gì được.”
Ngư Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Có phải cô đào Nguyệt Trinh không? Ta từng gặp ả một lần, ả là người tình của Diệu Khang, từng là kẻ theo hầu Y Nguyên thật.”
Quỷ kiếm thấy Ngư Lâm không còn nghi ngờ gì nữa mới đưa tờ giấy mà Huyết Yêu viết hai chữ “Ngư Lâm” cho bác bảo vệ và nói:
“Huyết Yêu nói chỉ cần đưa vật này, bác sẽ biết mà đưa cho con thần khí của Linh Đàm, cái lọ máu mà hắn nhờ bác giữ giùm ấy. Huyết Yêu đang bận chuyện khác, mà chuyện này không thể để một kẻ nào khác biết được. Chỉ có con mới có thể đảm bảo lọ máu về đến nơi an toàn mà thôi.”
Ngư Lâm gật đầu. Huyết Yêu từng nói với anh :
“Hãy đưa lọ máu cho Trúc Chi, nếu cô ấy đến đây tìm huynh.”
Nếu Trúc Chi đến đây tìm và muốn lấy lọ máu của Linh Đàm thì chắc hẳn Huyết Yêu đã giao cho cô nhiệm vụ này. Ngư Lâm biến đi đâu đó rồi trở lại với lọ máu trên tay. Anh đưa nó cho Trúc Chi và nói:
“Nói với Huyết Yêu, mọi thứ đã sẵn sàng. Bác sẽ nhanh chóng tới đó. Bây giờ bác phải nhanh chóng báo cho Âm giới mọi chuyện cái đã. Địa mẫu cũng nên biết cuộc hỗn chiến giống lần trước sắp diễn ra. Bác không tiễn con ra cửa được rồi, con tự mình đi ra nhé!”
Quỷ kiếm mỉm cười, tỏ ý không hề trách cứ Ngư Lâm về chuyện không tiễn mình ra tới cửa chút nào cả. Nó cúi đầu chào tạm biệt Ngư Lâm, bàn tay siết chặt lọ máu và lạnh lùng bước ra ngoài cửa. Thần khí cuối cùng này đã thuộc về nó.