Ôn Hủ Hủ tức giận!
“Cạch” một tiếng, cô đá văng cửa xe, nhảy từ bên trong xuống chỉ vào tên cặn bã này mắng: “Anh đúng là nằm mơ, sao anh không đi chết đi?”
Sau đó, cô rời đi trong sự tức giận.
Cách thật xa, cũng có thể nghe được tiếng chửi rủa trong miệng cô.
Khóe môi Hoắc Tư Tước khẽ cong lên, hắn xuống xe thong dong đóng cửa lại, lúc này mới cất bước đi vào trong.
Vệ sĩ của Hoàng Đình số 1 nhìn thấy hắn ngay lập tức ra nghênh đón: “Tổng giám đốc, ngài đã trở về.”
“Ừm.”
Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua bóng người mảnh khảnh phía trước đã sắp đi vào biệt thự, tạm dừng vài giây ngắn ngủi, một lúc sau ánh mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị!
“Đi sắp xếp một chiếc trực thăng, đêm nay tiễn đại tiểu thư đi ngay lập tức.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Vệ sĩ không hề ngạc nhiên với sự sắp xếp này.
Bởi vì tính cách tổng giám đốc nhà bọn họ chính là như vậy, chỉ cần thứ hắn nghĩ trong đầu thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, có đi nhà cũ hay không? Hay là phu nhân có xuất hiện hay không?
Những thứ đó đều không liên quan, hắn muốn làm thì không ai có thể thay đổi được!
Vệ sĩ nhanh chóng ẩn nấp trong bóng tối.
Vì thế buổi tối hôm đó, đại tiểu thư nhà họ Hoắc vốn đã được bảo vệ, lại mất tích từ trong phòng ngủ của chị ta, chỉ để lại một ống thuốc gây mê ném trên mặt đất không hề che giấu.
Ông Hoắc sau khi nghe thấy tin tức vội vàng chạy tới, ông ta nhìn thấy cảnh tượng này tức giận suýt chút nữa ngất đi.
“Hoắc Tư Tước, tên nghiệt chướng! Đó là chị gái mày!”
Nước mắt ông ta giàn giụa, căn bản không thể làm gì được đối với đứa con trai đầy thủ đoạn của mình.