“Trưởng lão, những luyện đan sư này không phải đều có chân hoả cả chứ?”, Diệp Thành nhìn dòng người rồi nghiêng đầu sang nhìn Từ Phúc.
“Chân hoả đâu phải mớ rau đâu”, Từ Phúc khẽ vuốt râu: “Những luyện đan sư này phải tới hơn sáu phần là có địa hoả, ba phần có thú hoả kì dị, chỉ có không tới một phần là có chân hoả”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm tiếp tục nhìn vào lối vào.
Hắn trông thấy luyện đan sư của nhà họ Tề ở Nam Cương của Nam Sở, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên và nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.
Có điều khi bọn họ trông thấy Đông Nhạc Thượng quan Gia tới thì vẻ mặt đều khác thường.
Luyện đan sư của nhà Đông Nhạc Thượng Quan là một người phụ nữ trung tuổi, người này dẫn theo một thanh niên mặc đồ đen.
Ngoài thanh niên mặc đồ đen kia ra thì bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ nữa. Mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra đó là ai, đó chẳng phải là Thượng Quan Ngọc Nhi bị bắt cùng với hắn khi hắn thực hiện nhiệm vụ ở nước Triệu sao?
Diệp Thành bất giác ho hắng, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng trong lò luyện đan, cảnh tượng đó quả thật quá ướt át.
“Không được cũng phải được”, Gia Cát Vũ xích cái mông cứ thế ẩy Diệp Thành về phía Bích Du. Vốn dĩ ông ta chỉ địch huých nhẹ thôi nhưng nào ngờ lại khiến Diệp Thành dính chặt vào Bích Du.
Phía này, Bích Du có vẻ như biết dụng ý của Gia Cát Vũ nên vẻ mặt hết sức ngại ngùng.
“Con cho người đẩy à?”, Diệp Thành rõ ràng không nhận ra sự khác thường của Bích Du, hắn hích mông đẩy lại Gia Cát Vũ.