– Ngươi lĩnh nhân mã của mình, trẫm lại điểm hai tỷ nhân mã cho ngươi, mang đi hội hợp cùng Nghiêm Tiếu, do hai người bọn người liên hợp điều khiển, bốn tỷ đại quân, binh phát các nơi, triệt để dọn sạch dự nghiệt Thanh, Phật! Quay đầu trẫm sẽ phái Từ Đường Nhiên tòng quân, đi trước hiệp trợ các ngươi!
Hắn sợ Nghiêm Tiếu cùng Ngọc La Sát sẽ mềm lòng nương tay, sẽ mắt nhắm mắt mở với một số người, phải phái một nhân vật cứng rắn đi coi chừng, loại chuyện này để Từ Đường Nhiên đi làm là thích hợp nhất, Từ Đường Nhiên khẳng định sẽ toàn lực chấp hành pháp chỉ của hắn.
– Tuân mệnh!
Ngọc La Sát lĩnh mệnh, tương tự như Dương Khánh, đi tìm Thanh Nguyệt lĩnh nhân mã.
Trong lòng chúng nhân không khỏi thổn thức, phái ra hơn bốn tỷ nhân mã đi thanh tiểu, đại thanh trừng bắt đầu, không biết lại phải chết bao nhiêu người.
Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, từ một loại trình độ nào đó mà nói, đại đa số những người có mặt ở đây đều tán thành cách làm này, lưu lại qúa nhiều dư nghiệt Thanh, Phật cũng không phù hợp với lợi ích của bọn họ…
Câu Việt đi ra từ trong nhà Quảng Lệnh Công, hướng về đám phụ nữ đang ngồi ngay ngắn vòng quanh Mị nương ở trong đình.
Chúng nữ thấy hắn tới, nhường đường ra, Câu Việt chắp tay hành lễ với Mị nương, Mị nương mắt nhìn trong nhà, hỏi:
– Vương gia thế nào rồi?
Câu Việt lắc lắc đầu, Quảng Lệnh Công vẫn nhốt mình trong góc không nói lời nào, hắn chuyển đạt ý tứ của Lạc Mãng, Quảng Lệnh Công cũng không lên tiếng.
Mị nương nhịn không được khẽ thở dài một hơi, biết chuyện lần này khiến Quảng Lệnh Công bị đã kích không nhẹ.
Có mấy người thiếp thất liếc mắt nhìn vào trong nhà, trong lòng thầm thì khinh thường, bình thường uy phong bát diện, làm như ghê lắm, bây giờ uy phong đi đâu cả rồi?
Câu Việt bẩm báo nói:
– Nương nương, đại quân Thanh, Phật đã bị Ngưu Hữu Đức tiêu diệt, hai người Thanh, Phật cũng bị Ngưu Hữu Đức chém ở trong trận, thiên hạ đã bị Ngưu Hữu Đức bình định, bây giờ chúng ta phải quy phụ thần phục bên đó, nếu chậm trễ sợ là sẽ có họa diệt môn!
Thanh, Phật đã bị bình định? Chúng nữ hấp một ngụm khí lạnh, chấn kinh không thôi, có người lỡ miệng hỏi:
– Vậy chẳng phải là Ngưu Hữu Đức đã nhất thống thiên hạ?
Câu Việt gật đầu:
– Có thể nói là như vậy.
Anh mắt chúng nữ đảo quanh, có người lại nhìn hướng Mị nương, cho dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng giờ vẫn cứ đố kị không thôi, nữ nhi của nữ nhân xuất thân để tiện này không ngờ thành nữ nhân của người có quyền thế nhất trong thiên hạ, thành thiên phi đầu tiên mà nam nhân có quyền thế nhất trong thiên hạ sách phong, ông trời thật đúng là qúa bất công.
Mị nương cũng chấn hám không nhẹ, năm đó nàng có nói Ngưu Hữu Đức tất có thành tựu, nhưng khi thành tựu thực sự đi tới, vẫn cứ bị xung kích vô cùng, trong lòng đầy là thương tiếc, đáng tiếc năm đó chưa thể thúc thành trang hôn sự kia, nếu không nữ nhi của mình đã là chí tôn trong các nữ nhân, thành là thiên hậu mẫu nghi thiên hạ!
Nàng khẽ thở dài một tiếng:
– Chuyện này nữ nhân như chúng ta cũng không hiểu, nếu vương gia đã để ngươi quản lý, vậy toàn bằng quản gia làm chủ!
– Tuân mệnh!
Câu Việt ứng tiếng, chẳng qua sau khi đăng thẳng người lên, lại nhìn Cao Tư Huyên, đại phong thiếp thất của Quảng Lệnh Công, chắp tay nói:
– Đại phu nhân, lần này sợ là phải xin ngài xá ra một thứ, hiến cho Ngưu Hữu Đức bên kia.
Cao Tử Huyên kỳ quái nói:
– Thiên hạ đều là của hắn rồi, nơi này của ta còn có thể có thứ gì vào được mắt hắn?
Câu Việt từ từ nói:
– Lệnh đệ Cao Tử Hồ! Long Tín chính là đại tướng tâm phúc của Ngưu Hữu Đức, có chút ân oán phải vứt bỏ một số thứ mơi hóa giải được.