Cuối cùng, Vu Khúc gian nan đưa ra quyết định.
Thuộc cấp ở hai bên đều chấn kinh, đường đường hữu đốc vệ chỉ huy sứ cuả cận vệ quân không ngờ hạ lệnh đầu hàng, đây là chuyện mà bọn họ không cách nào tưởng tượng, thử hỏi tả đốc vệ chỉ huy sứ Phá Quân dù là chiến tới một binh một tốt sau cùng cũng thà chết không hàng, bên này còn có mấy trăm triệu nhân mã lại đầu hàng, khiến bọn họ sao còn mặt mũi gặp người?
Một viên tướng trầm giọng nói:
– Đại nhân, mệnh lệnh này bệ hạ sẽ không đáp ứng, mọi người cũng sẽ không nghe!
Nên phản bội thì đều phản bội, nên chạy cũng đều chạy, có thể lưu lại đến bây giờ mà vẫn tử chiến không lui, tuyệt đối đều là nhân mã hết mực trung thành cuả cận vệ quân.
Vũ Khúc chậm rãi nhắm mắt nói:
– Bệ hạ và Phật chủ đã bỏ mình, đại thế đã mất, tội gì phải khiến nhiều huynh đệ như vậy dâng mạng theo chúng ta!
– Cái gì?
Bộ tướng hai bên kinh hãi thất sắc.
Cũng quản không được quân kỷ gì nữa, dồn dập lấy ra tinh linh liên hệ xác nhận.
Đợi đến nhận được tin tức không hay từ chiến trương bên kia, xác nhận quả thật như thế, có người ngựa mặt lên trời rơi lệ, cũng có người che mặt khóc rống, có người u ám thản nhiên. Có kẻ bởi vì người mà mình vẫn luôn trung thanh chết rồi mà thương tâm, càng nhiều là bởi tín niệm mình tin tưởng nhiều năm bông sụp đổ mà không cách nào tiếp thụ.
Bắt đầu từ ngày thành lập cận vệ quân, cận vệ quân liền không có khái niệm đầu hàng, bây giờ lại muốn bọn họ tập thể đầu hàng, bọn họ làm sao chịu được!
– Đại soái, Vu Khúc biết đại thế đã mất, sai người truyền tấn, tỏ ý nguyện đầu hàng!
Một viên bộ tường chắp tay báo hỉ với Nghiêm Tiếu.
Nghiêm Tiếu nghe tin quả thật đại hỉ, có thể bức hàng nhiều cận vệ quân như vậy, đây thật là chuyện trước nay chưa từng có, chiến tích như thế khoan bàn đến có lớn hay không, sau này chỉ cần nói ra trên mặt cũng tự hào, bèn vỗ tay nói:
– Truyền lệnh đi xuống, chỉ cần đối phương dừng tay, thì không được tiếp tục tấn công, chuẩn bị tiếp nhận đầu hàng!
– Chậm đã!
Dương Triệu Thanh đứng một bên chợt lên tiếng ngăn trở.
Nghiêm Tiếu quay đầu nói: – Đại tổng quản có gì chỉ giáo?
Dương Triệu Thanh mặt không biểu tình từ từ nói:
– Bệ hạ có chỉ, không tiếp nhận quân địch đầu hàng, giết không tha, không lưu người sống!
– Cái gì?
Nghiêm Tiếu cả kinh không thôi, hỏi lại: – Vì sao lại thế? Dương Triệu Thanh lắc đầu:
– Không có vì sao, đại soái tuân chỉ chấp hành là được rồi!
– Sao đại tổng quản không nói sớm?
Thanh âm cuả Nghiêm Tiếu trầm xuống, tựa hồ khó mà tiếp thụ:
– Đây chính là mấy trăm triệu nhân mã cận vệ quân, để chỗ nào đều là tinh nhuệ, không nói gìết sạch toàn bộ quá đáng tiếc, bức khiến đối phương liều mạng, bên ta cũng sẽ tổn thất không nhỏ, nếu đối phương đã nguyện hàng, vì sao không tiếp nhận? Để ta khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!
Nói xong liền lấy ra tinh linh.
Dương Triệu Thanh lại vươn tay bắt lấy cổ tay hắn, ý vị sâu xa lắc lắc đầu, đổi thành truyền âm:
– Nghiêm soái vừa gặp phải áp lực quá lớn, thân hãm hiểm cảnh, lại vẫn nhớ tới an nguy của bệ hạ, phải hai vị huyền nữ hộ vệ tại chi viện bệ hạ, bệ hạ nghe tin rất là an vui, tán dương đại soái là trung dũng chi sĩ chân chính! Bởi thế, việc này ai khuyên cũng được, chỉ riêng Nghiêm soái là bệ hạ không hi vọng đưng ra khuyên ngăn, càng không hi vọng nhìn thấy Nghiêm soái dẫn đầu làm ra chuyện này, đại soái đang khiến bệ hạ khó xử!