Y phục hai người đều tả tơi, miệng mũi rướm máu, nhếch nhác vô cùng.
Hai người dựa vào cường đại thuật pháp cùng tu vị nhưng cuối cùng vẫn chưa thể tránh khỏi công kích tư tiễn trận có nhiều Phá pháp cung như thế.
Uy lực công kích liên miên không dứt từ trận dùng Phá pháp cung chuốc xuống trong nháy mắt đã siêu qua cực hạn kháng cự của hai người, trực tiếp đánh tan thế chống cự bọn họ bay ra.
Đừng nói là bọn họ, nếu công kích tự trận dụng Phá pháp cung nay khuếch triển thêm lần nữa, chỉ sợ ngay cả Yêu Tăng Nam Ba đối mặt cũng muốn cân nhắc đến chuyện tránh né, tuyệt không dám chính diện ngành kháng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó Yêu Tăng Nam Ba mở miệng muốn bên này thần phục, bất luận là Thanh, Phật hay là Miêu Nghị đều không quá để ý. Thật muốn đánh lên, e là song phương đối địch phải liên thủ đối phó Yêu Tăng Nam Ba trước, có lẽ Yêu Tăng Nam Ba có thủ đoạn khác để hóa giải, nhưng không đến tình thế không con đường nào để đi, bọn hắn tuyệt sẽ không dễ dàng đầu hàng với Yêu Tăng.
Cho dù như thế, nhìn thấy hai người lung la lung lay gượng chống dậy, bất luận là Miêu Nghị, hay là người khác, cũng đều tâm kinh không thôi, đổi thành người khác, đối mặt công kích như thế sợ là sớm đã chết đến cả bụi cũng không còn, hai người này không ngờ vẫn sống sót nguyên lành.
Chẳng qua có thể rõ ràng nhìn ra, hai người đã mất đi năng lực tái chiến, đã là mũi tên hết đà, gượng chống mà thôi, nhãn thần kia đã có phần mơ hồ, có vẻ như là bị chấn đến ngẩn ngươi, miệng mũi không ngừng rướm máu.
Kỳ thực bằng tu vị hai người, nếu muốn trốn, tốc độ công kích của đại bộ phận Phá pháp cũng chưa hẳn có thể đuổi kịp bọn họ.
Nhưng bọn họ không trốn, trong tình cảnh đã mất đi đại thế vẫn chọn cách chính diện ngành kháng, hòng bác một tuyến sinh cơ.
Một trăm triệu Phá pháp cung lần nữa được kéo ra, lại muốn phát động vòng công kích thứ hai.
Miêu Nghị liền nhấc tay ngăn trở, Phá pháp cung bảo quang lưu chuyển sau lưng dồn dập thả xuống.
Miêu Nghị khẽ nghiêng đầu, đói thí cùng ánh mắt Bạch chủ trên U Minh Long Thuyền.
Lại quay đầu, mặt không biểu tình vươn tay từ bên cạnh tiếp lấy một cây Phá pháp cung, một mũi tên đặt lên dây, không thi triển uy lực của Phá pháp cung, lấy phương thức bắn tên bình thương xạ ra.
Một tên chớp qua, xỏ xuyên đầu Thanh chủ.
Lại một mũi tên đặt lên dây, bắn ra, xỏ xuyên đầu lâu Phật chủ.
Hai người đã mất đi sức phản kháng, thân thể bắn ra huyết hoa lật chuyển trong hư không, hai mắt đều trừng lớn, chết mà không nhắm mắt.
Cao Quán nghiêng đầu nhìn Bạch chủ, Bạch chủ lại bình tĩnh nhìn một màn này, không có phản ứng gì khác.
– Thắng! Thắng! Thắng…
Đại quân sau người Miêu Nghị khua múa vũ khí trên tay, phát ra tiếng hò hét hưng phấn như núi thở biển gầm, chớp mắt cảm xúc hưng phấn lan ra điên cuồng như thủy triều.
Cho dù đại chiến còn chưa kết thúc, nhưng trong mắt đại quân của Miêu Nghị, thì trận này đã thắng lợi.
Đại quận Thanh Phật bị vây khốn nhìn thấy một màn này, không ít người mặt lộ vẻ thản nhiên, biết rõ đại thế đã đi, trong chớp mắt sĩ khí gần như sụp đổ, đã không biết vì sao mà chiến.
Thấy vậy, Thanh Nguyệt tấn tốc truyền đến tin tức, hỏi có muốn kêu hàng hay không?
Miêu Nghị lần nữa liếc mắt nhìn Bạch chủ bên kia, nhàn nhạt hồi đáp một câu: Giết! Không lưu một ai!
– Cái gì? Giết sạch toàn bộ?
Đám ngươi Thành Thái Trạch nghe tin mả cả kinh không thôi, địch nhân đã mất đi ý chí đề kháng, tùy tiện thu lưu cũng là mấy trăm triệu nhân mã a!
Thanh Nguyệt nhíu mày gật gật đầu:
– Ý bệ hạ là… Không lưu một ai!