Rất nhanh sau đó, liên lạc được kết nối thành công.
Một giọng nói hùng hồn vang lên: “Nhà khoa học Cố, các cậu lên đường rồi à?”
Đây là giọng nói của Hoàng đế Phục Hy.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, đến lúc này hắn mời hồi tưởng lại, hắn và Anna đã đồng ý với ông ta rằng bọn họ sẽ đi đến hành cung của hoàng đế Phục Hy để nghỉ dưỡng.
“Thật là không phải, bây giờ Anna tạm thời đang có một chút việc, tôi muốn đến trước một chuyến.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hoan nghênh cậu đến bất cứ lúc nào! Bây giờ tôi phái phi thuyền đến đón cậu nhé?” Hoàng đế Phục Hy không hề hỏi Anna mà thẳng thừng nói.
“Như vậy có phải là phiền phức quá rồi không, hay là cứ để tôi tự đến đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy thì hơi bất tiện cho cậu rồi.” Hoàng đế trầm ngâm nói.
Cố Thanh Sơn tiếp lời: “Không bất tiện đâu, chúng tôi muốn đây sẽ là một cuộc thăm hỏi chính thức, như vậy sẽ rất phiền phức.”
Hoàng đế đồng tình nói: “Đúng là vậy, mặc dù Liên bang của các cậu đúng là có Nữ thần Công Chính, nhưng à làm bất cứ việc gì cũng chậm chạp, ngay đến cả hàng loạt trình tự xét duyệt thăm hỏi ngoại giao mà cũng kéo dài đến nửa tháng, năng suất quả thực là thấp quá rồi.”
Hắn không hề che dấu chút nào mà nói: “Nếu như Nữ thần Công Chính mà ở đế quốc Phục Hy của tôi thì tôi đã sớm thống nhất được thế giới này rồi.”
Cố Thanh Sơn cười khổ nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ xuất phát ngay, tối muộn một chút là có thể đến nơi.”
“Được, tôi sẽ đợi cậu ở hành cung.” Hoàng đế nói.
Liên lạc bị cắt đứt.
Cố Thanh Sơn đi ra khỏi cửa.
Một chiến hạm vũ trụ khổng lồ ló ra từ trong tầng mây.
“Cái này không được.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
“Thưa ngài, dựa theo thân phận của ngài thì chiếc này mới xứng với cuộc viếng thăm này.” Nữ thần Công Chính nói.
“Tôi lặng lẽ đi mà, tôi không muốn dẫn tới sự phản ứng mãnh liệt trên phương diện Liên Bang đâu, vì vậy mà cô hãy đổi cho tôi một chiếc khác nhé.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi đã hiểu rồi.” Nữ thần Công Chính nói.
Chiến hạm vũ trụ khổng lồ bay đi.
Một phi thuyền hình giọt nước màu tím xuyên qua tầng mây, khéo léo đáp xuống ngay trước mặt của Cố Thanh Sơn.
“Cái phi thuyền này có hơi… phong cách một chút.” Cố Thanh Sơn đánh giá chiếc phi thuyền một lượt, sau đó hắn nói.
“Đây là phi thuyền kiểu mới nhất, nó vừa mới được thông qua hàng loạt cuộc thử nghiệm, tốc độ và sự an toàn đã được kiểm chứng rồi.” Nữ thần Công Chính nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn đi vào trong phi thuyền.
Phi thuyền nhẹ nhàng bay lơ lửng lên không trung, nó đổi sang trạng thái phi hành trong nháy mắt.
Tăng tốc, rồi lại tăng tốc!
Ầm!
Sau một tiếng ầm, chiếc phi thuyền liền biến mất trong nháy mắt.
Ở bên trong phi thuyền.
“Chuyện tôi và Hoàng đế Phục Hy gặp mặt, nhất định phía Liên bang sẽ biết được tin tức thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy, rất dễ dàng để có được tin tức này.” Nữ thần Công Chính nói.
“Cô tìm cho tôi một chương trình xuất ngoại mà không cần đến sự xét duyệt của con người để tôi thuyết trình một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chương trình viện trợ từ thiện là nhanh nhất, hơn nữa nó cũng không cần sự xét duyệt của người khác.”
“Vậy thì viện trợ từ thiện đi, dùng điểm trong thẻ tín dụng của tôi để quyên góp một ngôi trường cho vùng sâu vùng xa ở đế quốc Phục Hy.”
“Được, tôi đang tiến hành rồi.”
Chỉ một lúc sau, phi thuyền đã tiến vào trong địa phận của đế quốc Phục Hy.
Tiếng thông báo trên phi thuyền đột nhiên vang lên.
Cố Thanh Sơn tiếp nhận.
Màn hình được mở ra, một sĩ quan trong niên được trang bị rất đầy đủ nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
“Chỗ này là cứ điểm quốc phòng quan trọng của đế quốc Phục Hy, xin ngài hãy chứng minh thân phận của mình, nếu không thì chúng tôi sẽ bắn rơi chiếc phi thuyền này.” Vị sĩ quan trung niên kia nói.
“Tôi là Cố Thanh Sơn, tôi có hẹn với Hoàng đế bệ hạ của quý quốc.” Cố Thanh Sơn nói.
Gương mặt của vị sĩ quan trung niên buông lỏng trong nháy mắt.
Ông ta cười nói: “Thì ra là ngài Cố Thanh Sơn, xin mời ngài tiếp tục bay.”
“Không cần phải kiểm tra thân phận nữa sao?” Cố Thanh Sơn hỏi ông ta.
“Nữ thần Công Chính đã chứng minh thân phận của ngài rồi, hơn nữa Bệ hạ cũng đã thông báo với chúng tôi rồi, ngài là khách quý, cho nên ngài không cần bất kỳ giấy tờ nào hết.” Sĩ quan trung niên nói.
“Chúc ngài có một chuyến bay vui vẻ.”
Vị sĩ quan trung niên ngắt liên lạc.