Bản vương quay về cũng sẽ khen thưởng thật tốt huynh đệ ở các doanh! Ha ha ha!” Tể tướng Thái Xác cảm thấy hiện tại đang là lúc quốc tang, linh cữu của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu vẫn để trên linh đường.
Lúc này mà bày yến tiệc uống rượu ca hát thì e rằng không hay.
Nhưng mắt thấy Ung vương hưng phấn như vậy, một khi tối nay xác định do hắn kế vị thì hắn chính là Hoàng Thượng.
Hắn có thể quyết định lo việc tang ma như thế nào, cho nên cũng không nên làm hắn mất vui vào lúc này.
Ung vương sau khi an bài thỏa đáng liền dẫn Tào vương chia nhau ngồi kiệu theo Tiêu công công vào cung.
Tiến vào trong cung, trên tường thành của Hoàng cung quả nhiên không thấy điện tiền ti tướng sĩ kéo cung đặt tên như lúc trước nữa.
Các nơi của Hoàng cung đều là đại nội thị vệ canh gác giống như bình thường.
Phảng phất như nơi đây căn bản là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai vị vương gia rất là cao hứng, một đường tới thẳng thẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Tiến vào cung, chỉ thấy Hoàng Thái Hậu ngồi trên giường mềm, đang ưu thương nhìn bọn họ.
Hai người vui sướng cúi người thi lễ, Ung vương nói: “Mẫu hậu đêm khuya gọi hài nhi tới, không biết có gì phân phó?” Hoàng Thái Hậu nói: “Mẫu hậu nhớ các con, gọi các con tới nói chuyện với mẫu hậu.
Ngồi đi.” Hai người nghe vậy, lập tức có chút há hốc miệng, cái này hoàn toàn không giống như trong dự liệu của bọn họ.
Ung vương vẫn chưa nản lòng, lại hỏi một câu: “Mẫu hậu tìm bọn còn tới không biết có phải là để thương nghị chuyện kế thừa hoàng vị không?” Hoàng Thái Hậu lắc đầu nói: “Chuyện này ngày mai mẫu hậu sẽ triệu tập các lão thần trong triều cùng thương nghị, cuối cùng sẽ xác định người thừa kế.” Ung vương các ngây ngốc: “Mẫu hậu chẳng lẽ không cảm thấy nên chỉ định hoàng vị cho hài nhi kế thừa ư? Hài nhi so với Lục hoàng tử thì mạnh hơn cả trăm lầm!” Hoàng Thái Hậu cười khổ: “Hài tử, kế thừa hoàng vị không phải nói ai có bản lĩnh sẽ là do người đó làm hoàng đế được, thế há chẳng phải là làm loạn quy củ sao!” Ung vương triệt để nản lòng, phất tay áo, nói: “Mẫu hậu, hài nhi còn có chuyện gấp, cáo từ!” Nói xong liền quay người đi, Tào vương cũng vội vàng chắp tay cáo từ, chạy ra theo.
Hoàng Thái Hậu không lên tiếng ngăn cản.
Hai người vừa ra tới cửa thì ngoài cửa lớn có mấy chục đại nội thị vệ lướt ra, ôm quyền nói: “Hai vị vương gia xin dừng bước!” Ung vương đại nộ: “Làm cái gì vậy hả? Các ngươi dám vô lễ với bản vương ư?” “Xin lỗi, đây là ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, hai vị vương gia không thể rời khỏi thẩm cung!” Ung vương quay phắt người lại, nhìn về phía Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường mềm, nói: “Mẫu hậu muốn giam lỏng hài nhi ư?” Hoàng Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn ngập bi thương: “Nhan nhi, Mạch nhi, mẫu hậu không thể trơ mắt nhìn các con vì tranh đoạt hoàng vị với Lục hoàng tôn mà dùng vũ khí nói chuyện với nhau được.
Cho nên, trước khi xác định người thừa kế hoàng vị, các con không thể rời khỏi thẩm cung của mẫu hậu.
Cái này cũng là muốn tốt cho các con thôi!” Nói xong, Hoàng Thái Hậu phất tay áo, quay người đi vào hậu điện.
Ung vương đuổi heo mấy bước thì mấy đại nội thị vệ ở hai bên đại điện ùa ra, ôm quyền cúi người, cản đường hắn.
Ung vương trong lòng lạnh toát, hắn biết mình đã trúng kế rồi, đã rơi vào tròng của tên tiểu ngự y Đỗ Văn Hạo.
Lúc này, Đỗ Văn Hạo đang ăn uống rất cao hứng ở bên trong phủ Ung vương.
And chiếu theo sự phân phó của hai vị vương gia, tửu yến rất nhanh được bày ra.
Mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và bộ quân đô chỉ huy sứ Thạch Nguyên, dẫn phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu, chỉ huy sứ các doanh hối hả chạy đến.
Trong đại sảnh bày mấy bàn, đám người Thái Xác cũng ẩm tửu cùng.
Mã quân thi vệ ti và bộ quân thị vệ ti của Tống triều vốn đều thuộc điện tiền thị vệ ti, là cơ cấu thiết lập dưới điện tiền thị vệ ti, tại điện tiền ti bố trí quân sự trưởng quan đô điểm kiểm tối cao.
Về sau vì phân tán binh quyền, triệt tiêu đô điểm kiểm và phó chức, chia nó ra làm ba, phân biệt do đô chỉ huy sứ của riêng phần mình trực tiếp phụ trách với hoàng thượng.
Nhưng do nguyên nhân trên thể lệ, đô chỉ huy sứ của điện tiền thị vệ là quan nhị phẩm, ngay cả phó đô chỉ huy sứ cũng là quan tứ phẩm.
Mà đô chỉ huy sứ của mã quân và bộ quân là Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên lại chỉ là quan ngũ phẩm, về cấp bậc thì còn kém xa Đỗ Văn Hạo.
Lại biết Đỗ Văn Hạo hiện tại là đại hồng nhân của Ung vương gia, cho nên càng ra sức nịnh bợ Đỗ Văn Hạo.
Thái Xác là hữu tể tướng, chính nhất phẩm, trừ vương gia ra thì lão là to nhất.
Có điều, lão biết vương gia hiện tại muốn lôi kéo Đỗ Văn Hạo, cho nên cũng đành hạ mình kính rượu Đỗ Văn Hạo.
Có người muốn kính rượu Lâm Thanh Đại, nhưng Đỗ Văn Hạo nói hắn phải chiếu cố mình, không cho phép hắn uống rượu, rượu kính hắn cứ để mình uống.
Lâm Thanh Đại không uống một giọt rượu nào, còn Đỗ Văn Hạo thì uống cạn lia lịa.
Mà người kính rượu hắn thì phải tự mình uống trước, Đỗ Văn Hạo tự mình châm tửu, ai dám không uống.
Nháy mắt một tiếng đồng hồ đã qua đi, đã là nửa đêm canh ba, hai vị vương gia vẫn chưa trở về.
Lúc này, đai đa số quân quan bọn Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên đều đã uống say, nằm bò lên bàn mà ngáy o o, còn có nửa lớn nằm vật trên đất.
Các phó tòng muốn tới đỡ đều bị Đỗ Văn Hạo đuổi ra.
Nói rằng bọn họ tỉnh rượu thì còn phải uống tiếp, mấy văn quan bọn Thái Xác tửu lượng không ra làm sao, sớm đã uống say đến bất tỉnh nhân sự.
Đỗ Văn Hạo cũng uống đến to cả đầu, nhưng vẫn một tay cầm chén một tay cầm bình rượu đi khắp nơi mời rượu.
Uống tới cuối cùng, không ngờ tìm không thấy một người nào có thể uống được nữa.
Bởi vì người đang đứng chỉ còn lại có Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại, các phó tòng hầu hạ ở xa xa đều nhìn mà tặc lưỡi không thôi.
Lúc này, bên ngoài có một đội người tiến vào, dẫn đầu chính là Tiêu công công, dẫn đại nội thị vệ đội tới tuyên chỉ, thấy tình cảnh ở đây đều thập phần kinh ngạc.
Đỗ Văn Hạo lắc lử bình rượu trong tay, cười hắc hắc nói: “Bình rượu hai lớp này quả thật là thần kỳ, cho bọn họ uống rượu thuốc còn lão nhân gia ta uống rượu ngon.
Một người quật ngã mấy chục người.
Ha ha, lão nhân gia ta tửu lượng quá khủng bố.
Ha ha ha!” Thì ra, Đỗ Văn Hạo lần này mang bình rượu đặc chế tới, là từ chỗ Hoàng Thái Hậu mà có.
Loại bình rượu này bên trong chia làm hai tầng, chỗ tay cầm có một lỗ nhỏ, ấn vào lỗ thì thứ chảy ra là rượu ở lớp trong, mà thả lỗ nhỏ ra thì thứ chảy ra là rượu ở lớp ngoài.
Hắn cho vào rượu ở lớp trong ma túy dược.
Khi kính rượu, hắn để lấy cớ là rượu trong chén đối phương không đầy nên rót thêm một tí.
Các tướng quan này uống rượu có ma túy, tất nhiên là ngủ rất nhanh.
Đỗ Văn Hạo cần bình rượu ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Được rồi, xem ra ở đây không cần tuyên chỉ đâu, đợi bọn họ tỉnh lại ở trong lao rồi hẵng tuyên đi.” Tiêu công công gật đầu, phất tay một cái, những thị vệ đại nội đó tiến lên trước, dùng xích sắt trói toàn bộ tướng giao đang say xỉn lại.
Các phó tòng ở phía sau sợ hãi muốn chạy trốn thì phát hiện cửa lớn ở thông đạo các nơi trong đại sảnh toàn bộ đã bị thị vệ đại nội khống chế rồi, căn bản là không ra được, toàn bộ bị đuổi vào trong một đại sảnh rồi giam lại.
Lúc này, bên ngoài có mấy chiếc xe lớn đi tới, các thị vệ tống toàn bộ các quan quân say xỉn lên xa rồi nhốt lại, ngoại trừ hai người Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên.
Ba văn quan Thái Xác, Thái Kinh và Hình Thứ thì được khiêng vào trong phòng đặt lên giường, ba người bọ họ đều ngáy vo vo.
Đỗ Văn Hạo bước ra bên ngoài, gọi binh sĩ canh gác lại, lè nhè bảo bọn họ rằng Vương gia có lệnh, bảo bọn họ lập tức thông tri cho đô tri, phó đô tri và bộ quân đô đầu, phó đô đầu của toàn thành mã quân, bộ quân, ngay cả cấp quân quan cũng đều gọi tới uống rượu.
Vừa rồi lúc Tiêu công công bọn họ vào vương phủ, còn khênh kiệu lớn của Ung vương và Tào vương về, những binh sĩ canh gác vừa rồi thấy thái giảm truyền chỉ và đại kiệu của vương gia tiến vào, còn cho rằng vương gia đã về, khẳng định thừa kế hoàng vị đã được xác định, đều hối hả chạy đi thông tri các nơi.
Lúc này, tướng sĩ mã quân và bộ quân cảnh giới ở các nơi trong thành cũng đang uống rượu ăn thịt, vô cùng cao hứng.
Rất nhanh, các quân quan hạ cấp của mã quân và bộ quân toàn thành đều tề tụ đông đủ, trong đai viện thiên tỉnh của Ung vương phủ đông nghịt người, ai ai cũng cao hứng mở to mắt xếp thành hàng đứng đợi.
Đột nhiên, trên nóc nhà quanh thiên thỉnh đều xuất hiện vô số cung nỗ thủ, kéo cung đáp tiễn nhắm vào bọn họ.
Bên dưới cũng xuất hiện vô số trường mâu đao phủ thủ, đao thương sáng loáng.
Các quan quân sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.
Bọn họ trước khi vào vương phủ, đao kiếm đều để lại bên ngoài.
Lúc này tay trống trơn, nào còn dám loạn động.
Cửa lớn của đại điện mở toang, Tiêu công công tay cầm thánh chỉ từ bên trong bước ra, còn có cả Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại toàn thân khôi giáp.
Lập tức, từng đội thị vệ đại nội áp tải mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và bộ quân đô chỉ huy sứ Thạch Nguyên lảo đảo bước ra, bắt quỳ ở trên bậc.
Tiêu công công ưỡn bụng lướt nhìn các tướng quan đứng bên dưới, gân cổ cò lên nói: “Điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ Đỗ Văn Hạo tiếp chỉ!” Đỗ Văn Hạo mặc khải giáp nặng nề bước tới dưới đài, vén áo quỳ xuống.
Tiêu công công ngâm nga: “Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu chiếu viết: Mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và bộ quân đô chỉ huy Thạc Nguyên tự ý điều động quân đội, mưu đồ bất chính, lập tức chém đầu thị chúng.
Hai chức thị vệ mã quân ti đô chỉ huy sứ và thị vệ bộ quân ti đô chỉ huy sứ do điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ Đỗ Văn Hạo kiêm nhiệm.
Khâm thử!” Đỗ Văn Hạo sau khi tạ ơn liền đứng dậy tiếp chỉ, đứng sang bên cạnh.
Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên đã được dùng nước lạnh hắt tỉnh, lúc này đầu óc vẫn quay cuồng không biết chuyện gì xảy ra, song nội dung thánh chỉ thì chúng vẫn nghe rõ.
Nghe xong liền giật nảy mình, luôn miệng kêu oan uổng.
Mã Toàn Dung hớt hải kêu lên: “Tha mạng, đây đều là ý của Ung vương, lệnh cho bọn ta suất quân chuẩn bị công đả hoàng cung, muốn dùng vũ lực đoạt lấy hoàng vị.
Đây đều là ý của ông ta.” “Câm miệng.” Tiêu công công nghiêm giọng nói: “Chết tới nơi rồi còn dám vu hãm hai vị vương gia! Người đầu! Hành hình!” Thị vệ ở bên cạnh bước tới, tháo đầu khôi của hai người ra, lôi cổ ra để cố định.
Từ trong đại điện có hai vị đao phủ mặt che vải đen bước ra, một tay xách quỷ đầu đao, một tay bưng bát rượu trắng, uống liền mấy ngụm rồi phun lên thân đao, giơ lên không trung vạch một vòng tròn, sau đó thì thì chém vào cổ hai người.
Hai người quỳ dưới đất vẫn lớn tiếng kêu oan, nói là chủ ý của vương gia, quỷ đầu đao chém tới, giọng nói đột nhiên ngưng bặt, đầu người lăn xuống dưới bậc, máu phun ra ngoài mấy bước, trên người tướng quan đứng ở phía trước đều nhiễm máu.
Thị vệ đứng ở hai bên đem ném thi thể không đầu về phía trước, hai cỗ thi thể rầm rầm ngã xuống bậc.
Thấy cảnh này, hơn trăm tướng quân có mặt đều rùng mình sợ hãi, ai ai cũng co đầu rụt cổ không dám lên tiếng.