“Bọn họ đều nói anh là cường giả, là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Đại Địa Chi Thần, là tôi cầu xin phụ vương và mẫu hậu cùng Tam Đại Tư Tế của thần điện, cho tôi đi cùng Xà Đảm đại nhân đến đây. Tôi không sợ khổ, cũng không sợ nơi hoang dã, tôi có thể cùng anh khiến Cửu Nguyên càng thêm cường đại, làm tất cả con dân không phải chịu đói trong mùa đông. Có tôi ở đây, phụ vương tôi nhất định sẽ buông bỏ mọi thù hận với anh, sẽ không muốn tấn công Cửu Nguyên nữa.”
Vẻ mặt của Lạp Mạc Na không có chút biến động, tựa hồ như cũng không xem cô công chúa Diệu Hương này là đối thủ, thậm chí cô còn cong khóe miệng.
Mà người Cửu Nguyên thì có không ít người há hốc mồm, cả đám cùng quay đầu nhìn chủ vị, không phải là nhìn thủ lĩnh bọn họ, mà là nhìn tư tế đại nhân của bọn họ.
Xà Đảm lại rất vừa lòng khi công chúa Diệu Hương lên tiếng, hắn không nói gì, chỉ quan sát phản ứng của Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến mím môi, vẻ mặt có hơi ngớ ra. Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Mặc, tựa hồ như đang hỏi Nghiêm Mặc, vừa nãy hắn không nghe lầm đấy chứ? Có phải ảo giác của hắn không vậy?
Nghiêm Mặc vươn tay đẩy mặt hắn trở về, nhìn công chúa người ta đi, đừng nhìn tôi!
Vì thế, Nguyên Chiến cẩn thận quan sát cô công chúa phía dưới. Vị công chúa điện hạ tôn quý này trước khi tới chắc chắn chưa tìm hiểu về Cửu Nguyên có phải không? Hay là đám người Thổ Thành này đều tưởng Cửu Nguyên là như vậy? Cho rằng người Cửu Nguyên ngày thường đều rất khổ, mùa đông cũng ăn không đủ no? Lúc bước vào thành bộ không thấy cảnh tượng trong thành Cửu Nguyên à?
Công chúa Diệu Hương bị Nguyên Chiến nhìn đến mức hai má đỏ ửng, cô gái nhỏ cố chịu đựng để không cúi đầu, ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói tiếp: “Hơn nữa Vu Nhãn đại nhân có nói huyết mạch của tôi rất đặc biệt, nếu chúng ta kết hợp, tôi có thể sinh cho anh đứa con có huyết mạch đậm nhất, để huyết mạch của anh thống trị Cửu Nguyên dài lâu, để anh trở thành vương giả thật sự của vùng hoang dã này! Chúng ta, chúng ta có thể có rất nhiều con cái mang năng lực thần huyết của anh.”
“Phụt!” Nhị Mãnh phun một ngụm nước ra thật xa.
Hai mắt người Cửu Nguyên đều lóe sáng, mọi người nhìn vẻ mặt của thủ lĩnh, rồi lại nhất tề nhìn sang tư tế đại nhân, trong đó ánh mắt của Hắc Thủy Doanh Thạch là quá phận nhất! Ai nha, có người đòi sinh con cho thủ lĩnh kìa, tư tế đại nhân ngài thấy thế nào?
Nhưng cũng có người cười lạnh, là người Cửu Nguyên, và cũng có người Âm Thành.
Nghiêm Mặc không khắc xương nữa, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía công chúa Diệu Hương.
Cái nhìn đầu tiên khi thấy cô ta cũng không quá đáng ghét, ngay cả những người hay bắt bẻ cũng phải nói đó là một cô gái đáng yêu, Nghiêm Mặc nhìn bộ dáng ngượng ngùng và lấy hết can đảm của cô ta mà có chút không đành lòng.
Tiếc là gia súc bên cạnh hắn không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc, nếu không thì sao lại gọi là gia súc chứ?
Gia súc bự Nguyên Chiến sờ sờ đùi người nào đó ngay trước mặt mọi người, còn nhéo nhéo, chậm rì rì nói: “Cô nói cô muốn sinh con cho tôi?”
Xà Đảm nhìn chằm chằm cái tay Nguyên Chiến.
Khuôn mặt nhỏ của công chúa Diệu Hương đã đỏ bừng, nhưng cô ta vẫn dũng cảm gật đầu, còn nói thêm hai câu: “Tôi biết anh và Thổ Thành chúng tôi có thù hận, đó đều là vì vương hậu trước kia, bà ta thật xấu xa, nếu không phải bà ta, thì bây giờ anh đã là chiến sĩ của Thổ Thành. Tôi nghe người ta nói, anh vốn dĩ tham gia cuộc tuyển chọn chiến sĩ của thần điện Thổ Thành, kỳ thật anh muốn đến Thổ Thành đúng không?”
(Zombie: Ha hả.)
Người Cửu Nguyên: “…”
Nghiêm Mặc cất khúc xương đi, chống tay che đi nửa khuôn mặt, hắn sợ vẻ mặt của mình sẽ tiết lộ suy nghĩ trong đầu, làm công chúa nhỏ ngây thơ của người ta bị đả kích sẽ không tốt.
Nguyên Chiến thì không hiểu cái cô này đang nói thứ quái gì, nhưng hắn không ngại ăn hiếp một cô gái nhỏ, dù chỉ là dùng ngôn ngữ mà ăn hiếp: “Công chúa điện hạ, chim tôi to lắm, sợ sẽ làm chết cô mất, cô vẫn là tới từ chỗ nào thì về lại chỗ đó đi thôi.”
“Ngao ——!” Đáp Đáp hú một tiếng, người Cửu Nguyên cũng kêu gào theo, cả đám phát ra đủ loại âm thanh quái đản.
Nghiêm Mặc… bàn tay đang che hờ nửa mặt giờ lại che càng chặt. Cái kiểu đàm phán này anh học từ đâu vậy hả? Quá lầy rồi!
Đầu công chúa Diệu Hương lập tức bốc hơi, một lát sau đã lúng túng đến mức chân mềm nhũn.
Người Thổ Thành thì ồn ào, lập tức có chiến sĩ hộ vệ của công chúa rống giận: “Cái tên mọi rợ tục tằn này! Mày dám sỉ nhục công chúa tụi tao! Mày… tao muốn khiêu chiến với mày!”
Một tên lại một tên chiến sĩ Thổ Thành nhảy ra, nhao nhao chửi Nguyên Chiến tục tằn vô lễ, đòi khiêu chiến với hắn, nếu Nguyên Chiến thua, thì phải quỳ xuống xin lỗi công chúa.
“Quỳ xuống? Con mẹ nó, tụi mày mới là kẻ phải quỳ xuống trước rồi hẵng nói! Cái đồ liếm váy con của tiểu tam!” Bộ Nga ngồi gần nhất, tung ra một quyền thẳng vào mặt tên Thổ Thành đang kêu gào.
Hai người lập tức đánh nhau.
“Tụi bây còn chả xứng để khiêu chiến thủ lĩnh bọn tao! Muốn đánh nhau à, được, Nạp A Lam tao chìu tụi bây!” Nạp A Lam đấm ngực nhảy dựng lên, gấu bự của hắn cũng rống lên.
Đáp Đáp nhìn nhìn quả trái cây mới gặm được một nửa trên tay, liền vung lên chọi vào cái tên Thổ Thành gào hăng nhất.
Nhị Mãnh hú lên quái dị để khiêu khích.
Hắc Thủy thì phun một ngụm nước miếng vào thanh cốt đao của một tên chiến sĩ Thổ Thành vừa rút ra, ăn mòn cho đao của hắn ta biến thành hai nửa.
Tranh và Thâm Cốc thì khá ổn trọng, Tranh ngồi yên không nhúc nhích, Thâm Cốc thì cười xắn tay áo lên, xoay cổ tay, cầm một chiếc bàn lùn chọi vào bọn người Thổ Thành: “Lên cho tôi! Đập chết lũ chó điên gây rối này!”
Anh là người tàn nhẫn nhất, trực tiếp biến đánh tay đôi thành đánh hội đồng, kéo bè kéo lũ mà đánh.
Người Cửu Nguyên nhao nhao hưởng ứng, bọn họ đã sớm nghẹn muốn chết rồi, từ khi biết thủ lĩnh và tư tế phải chịu lỗ nặng ở Thổ Thành, bọn họ vừa nhìn thấy người Thổ Thành đã ngứa tay nãy giờ.
Mãnh chạy nhanh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chuyên đi cắt gân chân người ta.
Băng có thị lực tốt nhất, nên hắn cũng là người thấy rõ hành vi của Mãnh nhất, nhịn không được bĩu môi mắng: “Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!” Tay lại kéo cung tên chuyên nhắm vào thân dưới yếu ớt của đám người Thổ Thành mà bắn.
Lạp Mạc Linh là một trong số ít những người không động thủ, cậu ta chỉ lắc đầu than thở với mấy người Thổ Thành: “Đánh nhau cái gì? Các người cho rằng các người là Chú Vu hay là chiến sĩ cấp mười? Muốn chết quá rồi thì cứ tìm một tảng đá rồi tự đâm đầu vào đi, thành Cửu Nguyên chúng tôi ít cái gì chứ không ít đá!”
Không biết có phải là vì đánh đến choáng đầu hay không, mà trong cuộc hỗn chiến, không ít người Thổ Thành không hiểu sao lại đột nhiên đập đầu vào cột đá hoặc vách tường trong đại sảnh, đáng thương thay cho bọn họ bị đụng đầu mà cũng không biết tại sao lại như vậy, còn tưởng rằng bị người Cửu Nguyên ám toán.
Hỗn chiến kéo đến quá nhanh, đại sảnh chỉ trong nháy mắt đã chìm trong tiếng rống giận và tiếng kêu thảm thiết, tất cả người Âm Thành đều rúc vào trong góc tường.
Đại sảnh loạn cào cào, vài tên Thổ Thành khó khăn lắm mới che được cho công chúa và tư tế của bọn họ trốn tới nơi an toàn.
Công chúa Diệu Hương rơi lệ hô to: “Đừng đánh nữa! Mau dừng tay! Đừng đánh nữa! Thủ lĩnh Chiến, thủ lĩnh Chiến, anh mau ngăn bọn họ lại!”