Linh Khê lại nói đó là nơi rất nguy hiểm, có lẽ chính là quê hương của mẹ.
Nhưng đến cuối cùng chuyện gì đã xảy ra khiến cho mẫu thân và Linh Khê phải tách nhau ra, rồi trí nhớ của nàng cũng biến mất?
– Không cần lo lắng, dì Tịnh rất mạnh, cho dù gặp phiền toái cũng không có vấn đề lớn.
Linh Khê nắm lấy tay Mục Trần, nhẹ giọng vỗ về:
– Bây giờ ngươi phải cố gắng tăng cường thực lực. Nếu không dù hiện tại có biết được dì Tịnh đang ở nơi nào đó cũng không cách nào gặp được. Nói không chừng còn trở thành gánh nặng cho dì Tịnh.
Mục Trần nghiêm mặt. Nếu thật sự mẹ bị nhốt ở nơi thần bí kia, đúng là hắn hiện tại cũng không thể giúp được. Nếu đúng thật trí nhớ của Linh Khê bị người nơi đó xóa đi, vậy thì thực lực này của hắn chẳng thấm vào đâu cả.
– Linh Khê tỷ, thực lực của tỷ mạnh đến mức nào?
Mục Trần dò hỏi.
– Đối phó thiên tịch trưởng lão Bắc Thương linh viện không thành vấn đề.
Linh Khê nhẹ nhàng miêu tả.
– Mạnh vậy….
Mục Trần tròn mắt kinh ngạc. Đây mới đáng gọi là thiên tài yêu quái. Đám trẻ tuổi Bắc Thương đại lục này so với nàng chẳng đáng một xu.
– Năm vị thiên tịch trưởng lãoBắc Thương linh viện đều là Chí Tôn nhất phẩm, không mạnh mẽ gì lắm. Thái Thương viện trưởng thì lợi hại hơn rất nhiều, hẳn là Chí Tôn ngũ phẩm…
Linh Khê lẩm bẩm nói:
– Còn trấn viện thần thú Bắc Minh Long Côn thật ra rất lợi hại, hiện giờ hẳn là Chí Tôn cửu phẩm, đang mưu đồ đột phá Địa Chí Tôn thì phải….
– Nhưng mà so với dì Tịnh vẫn kém rất xa.
Mục Trần méo mặt. Dù đoán mẫu thân lợi hại không đơn giản, nhưng ai ngờ lại đến trình độ ấy. Ngay cả Bắc Minh Long Côn cũng kém xa, thật khó lường.
– Cho nên ngươi cũng không cần kinh ngạc, ta do chính tay dì Tịnh dạy dỗ. Nếu ngươi từ nhỏ cũng được dì Tịnh bồi dưỡng, thì bây giờ còn mạnh hơn cả ta.
Mục Trần thở dài:
– Nhưng ta nào có may mắn như vậy, từ khi sinh ra đến giờ chưa hề chân chính gặp được mẫu thân, nói gì đến chỉ dạy….
Linh Khê đưa tay vuốt ve gương mặt Mục Trần, nghiêm mặt bảo ban
– Dì Tịnh phải rời khỏi ngươi vì muốn bảo vệ ngươi, ngươi không được trẻ con giận dỗi dì Tịnh.
Mục Trần cười gật đầu, vừa định nói gì, thần sắc biến đổi, quay ngoắt lại phía sau. Duẫn nhi đang ôm một cây chổi há mồm đứng chết trân nhìn hai người.
Mục Trần ho một tiếng, đẩy bàn tay Linh Khê đang đặt trên mặt mình, bước qua Duẫn nhi.
– Aaaa, Mục Trần ca ca, ta không thấy gì cả, không nói cho Lạc Li tỷ tỷ, đừng giết người diệt khẩu a!
Duẫn nhi hoảng hồn bỏ chạy.
Mục Trần tức cười búng cái trán của cô bé:
– Nói bậy nói bạ, Linh Khê tỷ giúp ta tu luyện mà thôi.
Duẫn nhi chớp chớp mắt, nhìn Mục Trần, rồi lại nhìn qua Linh Khê cả người ướt đẫm, còn khoác áo bào của Mục Trần. Có kiểu tu luyện như vậy sao chứ? Nghĩ nàng còn bé lắm à?
Linh Khê mỉm cười, buông áo Mục Trần ra, gấp lại ngay ngắn, nhưng không trả lại hắn, chỉ đứng dậy. Linh lực lóe lên khiến cho nước trên áo quần bốc hơi hết. Linh lực của nàng cũng đã hồi phục lại một chút.
Nàng đứng dậy, đến cạnh Mục Trần:
– Hôm nay tu luyện đến đây thôi, ngày mai lại đến. Cứ tiếp tục thế này hẳn là trong một tháng sẽ đột phá.
– Ngày mai tiếp tục? Có căng quá không? Hay là nghỉ một ngày đi.
Sử dụng hết toàn bộ linh lực trong người, tổn thương cơ thể không nhỏ chút nào. Linh Khê thực lực mạnh mẽ, nhưng Mục Trần cũng không muốn nhìn người khác vì giúp mình mà phải trả giá gì đó.
– Thật đúng dịu dàng đó nha, nhưng yên tâm đi, chừng đó chẳng là gì cả, ta có thể chịu được.
Linh Khê khẽ cười, nụ cười tự nhiên lại khiến Duẫn nhi trợn mắt nhìn nàng. Trước kia đối đãi với Mục Trần cực kỳ lạnh nhạt, làm gì có chuyện cười nói lung linh thế này.
– Thôi được rồi!
Mục Trần cũng chỉ biết gãi đầu, không nói nữa, bái biệt hai người rời khỏi đình viện.
Linh Khê nhìn theo hắn, mỉm cười hòa ái. Dì Tịnh, ta tìm được hắn rồi, yên tâm đi, trước khi tìm được người, ta sẽ bảo vệ hắn, không để hắn bị chút nào tổn thương…
– Xong rồi!
Duẫn nhi thấy Linh Khê như vậy, vẻ mặt sầu não nói:
– Linh Khê tỷ tỷ, không lẽ người thíc Mục Trần ca ca sao?
Linh Khê quay lại, ghẹo nàng:
– Sao? Có vấn đề gì không?
Duẫn nhi cố thu hết dũng khí nói:
– Ngươi như vậy là không đúng, Mục Trần ca ca và Lạc Li tỷ tỷ mới là một cặp.
– Tiểu nha đầu ăn cây táo, rào cây sung. Ngươi lại không nói giúp ta sao?
Linh Khê vươn tay ngắt lấy gương mặt phúng phính của Duẫn nhi, cười lớn.
– A… Linh Khê tỷ tỷ, miễn cưỡng không có hạnh phúc.
– Duẫn nhi, hay là hôm nay ngươi ra quét dọn Linh Trận Ốc nhé?
– Hả? Đừng đừng, ta sai rồi, Linh Khê tỷ tỷ và Mục Trần ca ca mới xứng đôi!