“Đường Tuấn, cậu vẫn chưa ra tay sao?” Thấy thầy của mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, một học trò của Diệp Thiên Vũ vội vàng hỏi Đường Tuấn. Anh ta ăn mặc rất trang trọng, dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt chữ quốc đầy vẻ uy nghiêm, vừa nhìn là biết anh ta là người đã chỉ đạo nhiều năm. Bọn họ đã học hỏi được một số chuyện từ miệng Diệp Thiên Vũ, tất nhiên nhìn Đường Tuấn có chút khó chịu.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tới lúc.”
Nếu anh ra tay ngay bây giờ, dĩ nhiên anh có thể kéo Diệp Thiên Vũ ra khỏi chiến cuộc, nhưng nếu như vậy mọi cố gắng trước đó của Diệp Thiên Vũ sẽ vô ích.
Người đàn ông nhướng mày, quở trách: “Cậu nói gì? Sở dĩ thầy tôi tham gia cuộc so tài này với người tên Đồ Thành này đều là vì cậu. Vậy mà cậu lại chỉ ngồi xem mà không thèm đếm xỉa đến sao?”
Lúc này, trên sân Diệp Thiên Vũ suýt nữa bị Đồ Thành đánh vào ngực, mặc dù đã kịp thời dùng hai tay để cản lại, nhưng Diệp Thiên Vũ vẫn bị chấn động đến mức cuồn cuộn khí huyết, khoé miệng ông ta rỉ máu.
“Thầy ơi!” Các học trò của Diệp Thiên Vũ hét lên.
“Ha! Một ông lão nội công có hạn có thể trụ dưới tay tôi lâu như vậy cũng đủ để tự hào rồi.” Đồ Thành nói: “Nhưng ông vẫn quá yếu.”
Nói xong, ông ta lại đánh vào ngực Diệp Thiên Vũ, nếu bị cú này đánh trúng, Diệp Thiên Vũ chắc chắn sẽ bị thương nặng. Lúc này Diệp Thiên Vũ đã bị thương, hành động và phản ứng cũng đã chậm hơn rất nhiều, ông ta hoàn toàn không thể tránh được cú này.
“Dừng tay!” Đột nhiên, Đường Tuấn kêu lên, đồng thời đấm vào lưng Đồ Thành.
“Ha! Đến đúng lúc lắm, ông đây đã đợi cậu lâu rồi.” Đồ Thành cười khẩu, vốn dĩ ông ta đánh về phía Diệp Thiên Vũ nhưng lại đột nhiên quay đầu, đánh về phía Đường Tuấn. Dường như ông ta đã đoán trước được, Đường Tuấn sẽ ra tay vào lúc này.
Rầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên từ trên sân.