Mục Trần đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời, Đại Phù Đồ quyết vận chuyển tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, tham lam hấp thu linh lực đổ vào cơ thể.
Trong ao, Linh Khê nhìn ngắm Mục Trần, nàng cong chân lên, đưa gương mặt xinh đẹp đặt lên hai đầu gối, linh lực trong người không ngừng tuôn ra, bổ sung vào trong nước ao.
Dần dần cảm giác suy yếu len lỏi trong người, nhưng Linh Khê không hề ngừng lại, ánh mắt hơi hoảng hốt, hai mắt chợt nhắm lại.
Cảm giác mê muội mông lung lan ra trong trí não, bất giác trở nên tối đen.
Ý thức của Linh Khê phiêu đãng trong bóng đêm, sự bất lực khiến nàng sợ hãi.
Dường như có gì đó dao động, mơ hồ xuất hiện vài hình ảnh.
Một phế tích đầy huyết tinh và chiến hỏa, một cô bé run rẩy bò lui bò tới trong phế tích đầy đá ngổn ngang. Mưa ào ào đổ xuống, khiến cô bé càng thêm đáng thương.
Ánh mắt cô bé hoàn toàn u ám, cảm giác tử vong ập đến. Nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi. Cô bé tuổi thì nhỏ, nhưng sự lạnh lùng tàn nhẫn của cuộc sống nàng đã nhìn thấy không ít, không ai để ý, dù nàng có biến mất cũng chẳng ai biết.
Dường như chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc.
Có lẽ nàng sẽ như thế mà chết.
Chẳng biết từ lúc nào mưa ngừng rơi vào người, dường như có một ai đó xuất hiện. Cô bé ngẩng lên, nhìn thấy một bóng dáng dịu dàng.
Người đó vươn tay ra, xoa đầu cô bé. Thân thể lạnh cóng được người đó vuốt ve, dần dần trở nên ấm áp.
Rồi nàng nhìn thấy người đó đặt xuống đất một ít thức ăn, lại xoa đầu cô bé, và rời đi.
Nhìn theo bóng dáng xa dần, chẳng biết sức mạnh từ đâu kéo đến, khiến cô bé vụt đứng dậy, cầm theo đồ ăn trên đất, lảo đảo bước theo.
Cô bé cứ bước, chẳng biết bao lâu, đến khi thể lực hao mòn, ánh mắt dõi theo bóng dáng chẳng thể nào đuổi kịp kia, rồi từ từ ngã xuống.
Nhưng cơ thể chẳng hề chạm đến mặt đất lạnh lẽo, mà rơi vào một vòng tay mềm mại ấm áp.
– Nhỏ à, muốn theo ta sao?
Bóng người kia xoa đầu, giọng nói dịu dàng êm ái.
– ưmmmm….
Cô bé nắm chặt vạt áo người kia, như người chết đuối vớ được cọng rơm, giữ mãi không rời tia hy vọng cuối cùng.
– Nhưng chỗ ta muốn đi càng nguy hiểm hơn, ngươi đi theo ta, họa phúc khó lường….
Người nữ tử kia thở dài.
Cô bé cố sức ôm chặt lấy nàng, rúc vào lòng, tham lam hấp thụ cái cảm giác ấm áp. Vì nó dù phải trả giá, nàng cũng cam lòng.
Rồi cô bé vững vàng bước theo người nữ tử kia.
– Ngươi tên là gì?
– Linh… Linh Khê…
– Thật là một cái tên dễ thương
– Thật vậy ư… con gọi ngài như thế nào đây….
– Hử? Gọi ta là dì Tịnh.
– Ừm… dì Tịnh…
– Linh Khê, ta sẽ dạy ngươi tu luyện. Đầu tiên ngươi phải chọn một bộ công pháp linh quyết. Cứ chọn đi, mấy thứ này đều rất lợi hại..
– Cái này được không?
Cô bé nhìn những quyển trục đầy hào quang xinh đẹp rực rỡ trước mặt, nhưng do dự một lát, lại chọn một quyển trục màu đen chẳng mấy thu hút.
– Hả?
– Sao vậy? Dì Tịnh, không thể chọn nó sao?
– Không phải… công pháp này chia làm hai quyển âm dương. Quyển này là quyển âm, quyển dương để lại ở nhà của ta cho tiểu Mục. Nếu ngươi tu luyện nó, sau này sẽ rất có hại cho ngươi.
– Tiểu Mục? Là con của dì Tịnh ư?
– Ha ha, đúng vậy! Một tiểu tử rất đáng yêu đó, so với Linh Khê thì nhỏ hơn một chút….
Cô bé nhìn vẻ vui tươi tự nhiên của dì Tịnh, trong lòng hơi tò mò:
– Sao dì Tịnh lại không đi cùng nó?
Dì Tịnh xoa đầu nàng, vẻ mặt khổ sở:
– Vì ta muốn bảo vệ nó… nên phải rời khỏi nó…
Cô bé chẳng hiểu gì, chỉ gật đầu:
– Ta cũng tu luyện nó.
– Tu luyện nó sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm và rất phiền phức….
– Không sợ! Dì Tịnh thương tiểu Mục như vậy, ta tu luyện công pháp giống của nó, sau này tìm được sẽ dẫn đến gặp người.
Cô bé mạnh mẽ nói, chỉ cần có thể khiến cho người vui, mọi chuyện cô bé đều sẵng sàng làm.
Nữ tử kia thở dài, nhìn ra một hướng xa xăm. Đó là nơi nàng phải trở về, một địa phương mạnh mẽ nhưng tàn khốc lạnh lẽo. So với nơi đó, nàng muốn ở lại Bắc Linh cảnh bé nhỏ, cùng trượng phu của nàng, và đứa nhỏ có thể khiến nàng bỏ hết tất cả….
Nhưng đôi khi phải lựa chọn, vì nàng muốn đứa nhỏ được an toàn, chỉ còn có cách rời khỏi đó.
Trong ao, đôi mi thon của Linh Khê khẽ run lên, mắt chợt mở ra, lệ tràn khóe mi. Nàng nhẹ nhàng chùi nước mắt, thì thào lẩm bẩm.
– Dì Tịnh…