“Vậy em muốn phần thưởng gì?”
“Ừm…”, Tiểu Lâm suy nghĩ một chút, khẽ nhếch miệng nói: “Ôm em, sư huynh lâu lắm rồi anh chưa ôm em!”
Nhìn thấy bộ dạng cầu xin đó của Tiểu Lâm! Trong lòng Đông Phương Hạ chua xót, khẽ mỉm cười, ôm lấy Tiểu Lâm ngồi lên đùi mình: “Nhóc con, vết thương còn đau không?”
“Vẫn còn hơi đau một chút, nhưng không sao, sư huynh anh không cần lo lắng! Chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi”, Tiểu Lâm chịu đựng cơn đau từ cánh tay, hai tay ôm lấy eo Đông Phương Hạ, dựa vào ngực anh.
Đông Phương Hạ ôm lấy tiểu sư muội của mình! Trong lòng rất khó chịu, Tiểu Lâm mới chỉ mười sáu tuổi, mà mình lại để em ấy mạo hiểm, cho dù tài nghệ của em ấy tốt hơn mình, nhưng khó tránh khỏi bị kẻ khác bao vây tấn công! Nếu tiểu sư muội có bất trắc gì, cả đời này Đông Phương Hạ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
“Tiểu Lâm, em có trách sư huynh không? Sư huynh khiến em bị thương rồi!”
“Không trách, em biết sư huynh có rất nhiều việc phải làm, lại bận không hết việc! Anh không để cho em giúp anh em mới trách anh đó! Hơn nữa, anh là sư huynh của em, trên đời này chỉ còn có anh và sư phụ là người thân của em nữa thôi! Giúp sư huynh là trách nhiệm của Tiểu Lâm!”
Đông Phương Hạ nghe thấy vậy, sống mũi cay cay! Trong đôi mắt sâu liền hiện lên một làn sương mỏng, cổ họng khô khốc! Tiểu Lâm là sư muội của mình, từng bị mình đánh, mình mắng! Nhưng từ trước đến giờ chưa từng mâu thuẫn với mình. Tiểu Lâm nghịch ngợm, nhưng đây chẳng phải là một biểu hiện của sự hồn nhiên sao!
“Sư huynh, em buồn ngủ quá! Anh cứ ôm em như vậy, em ngủ một chút! Lát nữa lại nói chuyện với anh”, hai mắt Tiểu Lâm nặng trĩu, dường như sắp dán vào với nhau! Nhướng mắt tỏ ý Đông Phương Hạ không được phép rời đi sau khi mình ngủ, sau đó mới nhắm mắt lại!
Thấy vậy, Đông Phương Hạ lập tức cởi áo khoác của mình đắp cho Tiểu Lâm, sợ cô nhóc bị cảm lạnh. Lúc nhìn Tiểu Lâm sau khi chìm vào giấc ngủ khuôn mặt vẫn mang theo nét vui mừng, khóe miệng còn mang theo ý cười, Đông Phương Hạ lúc này mới phát hiện! Bản thân đã quan tâm quá ít đến Tiểu Lâm.
Điều cô nhóc này thích nhất là nằm ngủ trong lòng mình, nhưng bởi vì mình bận rộn, không thể ngày ngày cũng ở cùng được, cô nhóc này vẫn còn nhớ đến! Đêm nay, thực sự em ấy đã rất mệt mỏi!
Lúc mình vừa đến nhà họ Bek, cô nhóc này liền quấn lấy mình! Nằm trong lòng mình nói buồn ngủ, còn nói ngủ một lát rồi lại nói chuyện với mình. Việc này trước đây chưa từng xảy ra!
Nghĩ đến những điều này! Đông Phương Hạ mỉm cười bất lực, cúi đầu nhìn Tiểu Lâm đang ngủ say! Đông Phương Hạ nhớ lại những lúc ở cùng Tiểu Lâm, cô nhóc này ấy à, từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, có lúc đến sư phụ em ấy còn dám cãi lại!