“Tạ Huy chẳng qua cũng chỉ là một tên lừa đảo mà thôi. Ngươi tốn nhiều công sức như vậy để đối phó với gã, có đáng giá không?”
“Đáng giá.”
Hàn Nghệ không chút do dự nói: “Bởi vì y dã lừa gạt người nhà của ta. Điều này tuyệt đối là không được phép. Nói thật một chút, ta mạnh hơn y. Cho nên chỉ có thể là ta lừa y, không thể có chuyện y lừa ta. Đây chính là cách sinh tồn. Ngoài ra, việc kinh doanh này chúng ta sẽ không thể thua lỗ, Tạ Huy chuyên lừa gạt tiền của các ca kỹ. Nhưng các người có biết thứ đáng tiền nhất của ca kỹ là gì không?”
Đàm Động lập tức nói: “Trang sức.”
“Không sai.”
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: “Nhưng những thứ trang sức này, thứ nhất là rất khó dùng ra. Thứ hai là mang theo thuận tiện. Ta phỏng chừng Tạ Huy thường dùng lừa gạt để có cuộc sống tơ lụa. Cho dù là những thứ trang sức đó có giữ đó, thì y cũng giấu không ít tiền. Ta đây muốn y phải nôn ra toàn bộ.”
Ngũ Văn Hiên nhíu mày trầm ngâm một lát, lạ lùng nói: “Hàn ngự sử tính toán quá chi tiết. Văn Hiên không ngừng khâm phục.”
Hàn Nghệ xua tay nói: “Ngươi sở dĩ không ngờ tới. Đó chính là bởi vì ngươi cảm thấy đây là đang làm việc giúp ta. Vì thế không nghĩ tới lợi ích được mất. Nếu như bản thân ngươi muốn đi lừa, ngươi có thể không nghĩ tới được mất sao?”
Ngũ Văn Hiên gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: “Thời gian cũng không sớm nữa. Ta phải đi rồi. Ngày mai có lẽ ta sẽ không đến nữa. Các người làm theo kế hoạch của ta là được.” Nói rồi hắn bỗng nhiên nhìn Ngũ Văn Hiên nói: “Tay của ngươi vẫn tốt chứ?”
Ngũ Văn Hiên cười nói: “Xin Hàn ngự sử yên tâm, khổ nhục kế này trước đây bọn ta cũng dùng qua. Chỉ có điều thường là Bành Tĩnh đi chịu đựng. Kiếm Ba rất có kinh nghiệm, tay của ta không có trở ngại gì.”
“Kỳ thực ta cũng không muốn. Nhưng Tạ Huy cũng không phải người bình thường. Ta nhất định phải làm thực.”
Hàn Nghệ áy náy cười, nói: “Vậy được. Ngày mai sẽ có người đưa phong thư đó đến đúng lúc. Đến lúc đó Văn Hiên khẳng định không thể viết thư. Mà phong thư này lại cần tài văn chương. Vậy thì…”
Đàm Động nói: “Chỉ có thể nhờ Tạ Huy giúp.”
Hàn Nghệ ha ha nói: “Nếu thằng nhóc đó thích giả vờ là có tài nhưng không gặp thời. Ta đây sẽ cho y một cái Bá Nhạc và Thiên Lý mã.”
Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ cười xấu xa.
Đúng là có loại lão đại như nào thì có loại tiểu đệ như vậy.
Chính là nghi người không dùng, dùng người không nghi. Hàn nghệ trung với tinh thần đoàn đội. Nếu đã đem nhiệm vụ này giao cho Đàm Động bọn họ. Thì tin tưởng bọn họ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này hoàn mỹ. Đây cũng là một loại tự tin với ánh mắt của mình.
Hơn nữa đây chỉ là hành động nhàn hạ của hắn. Đẳng cấp và Tạ Huy và hắn cách nhau quá nhiều. Nếu không phải Tạ Huy tự mình tìm đến cửa, còn dùng kỹ xảo hèn hạ như vậy? Hắn khinh thường không muốn động thủ với Tạ Huy. Kẻ thù chân chính của hắn, đó phải là cấp bậc cá sấu lớn. Hơn nữa không chỉ một con mà là một đàn. Đó mới là chiến trường thuộc về hắn.
“Leng keng.”
Đồng tiền lăn dưới ánh trăng, phát ra một ánh sáng nhạt.
Bộp.
Tay của Hàn Nghệ vỗ lấy đồng tiền trên mu bàn tay. Hô nhấp sâu một cái nói: “Mặt trước thì đi Ngự Sự Đài chơi với đồng nghiệp. Mặt sau thì đi ngõ trung chơi với gái. Đợi chút, nếu như dựng lên thì làm thế nào? Đâu có thể như vậy, nếu như quả thực như vậy, vậy ta sẽ đi chơi với Tiêu Vô Y. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Nói xong, hắn từ từ mở tay ra.
Chợt nghe phía sau có người nói: “Hàn tiểu ca, ngươi đang làm gì đó?”
Hàn Nghệ giật mình tới mức run tay lên, tiền đồng rơi xuống đất.
Trời ạ. Hàn Nghệ quay đầu lại, tức giận nói: “Lưu tỷ. Ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi. Đừng có lúc nào cùng đùng một cái xuất hiện sau lưng ta. Ít nhất cũng phải tạo ra một chút âm thanh, để ta còn có chuẩn bị.”
Lưu Nga đứng trên hành lanh cách đó mấy bước, oan ức nói: “Ta đã lên tiếng rồi a.”
“Ặc.”
Hàn Nghệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng cúi đầu xuống tìm đồng tiền đồng. Tiền đồng của ta, mẹ nó, vậy mà không dựng lên, quả thực là thất bại.
Hắn vội vàng nhặt lên nhìn, bỗng chốc ngây người ra.
Lưu Nga nhìn vậy hiếu kỳ, bước lên trước, liếc nhìn đồng tiền kia một cái, thấy rất bình thường, hỏi: “Sao vậy?”
Hàn Nghệ chợt quay đầu lại, trịnh trọng nói: “Lưu tỷ, tỷ có biết không? Tỷ đã làm hỏng đại sự của ta.”
Lưu Nga sợ tới mức hoảng hốt, nói: “Ta làm hỏng đại sự gì của ngươi?”
Hàn Nghệ kích động nói: “Vốn dĩ ta có thể đi chơi với phụ nữ, bị tỷ quấy rầy như vậy. Ta chỉ có thể đi chơi với đàn ông rồi.”
“À?”
Lưu Nga ngu ngơ hồi lâu, nói: “Hàn tiểu ca, ngươi vẫn bình thường đấy chứ?”
“Ta… thôi bỏ, thôi bỏ.”
Hàn Nghệ xua tay nói: “Tỷ đi giúp ta chuẩn bị mấy phần lễ vật.”
Lưu Nga nói: “Chuẩn bị lễ vật làm gì?”
“Đương nhiên là tặng cho đám hảo bằng hữu.” Hàn Nghệ nói.
“Hảo bằng hữu”
“Ài, chính là đám hảo bằng hữu ở Ngự Sử đài đó.”
“Ngự Sử đài?”
Lưu Nga trừng mắt nhìn, đột nhiên vui vẻ nói: “Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi.”
“Oa, tỷ kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ trong Ngự Sử Đài có nhân tình cũ sao?” Hàn Nghệ nói.
“Thôi thôi thôi.”
Lưu Nga xua tay nói: “Ngày nào ngươi không trêu ta thì không ngủ được sao?”
Hàn Nghệ nói: “Chỉ cần tỷ không làm ta sợ, ta liền ngủ được. Đúng rồi, lúc nãy tỉ nói ta nghĩ thông rồi là có ý gì?”
Lưu Nga nói: “Chính là làm quan không tặng lễ vật, thì ngươi làm quan làm gì. Ta sớm đã nhắc nhở ngươi, ngươi lại cố tình không nghe, may mà bây giờ hiểu ra thì cũng chưa muộn.”
Ủa? Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn Lưu Nga.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Sâu sắc!”
Hàn Nghệ đưa ngón tay cái ra nói: “Đúng là nghe những lời này của tỷ, hơn đọc sách mười năm a. Có điều những lời này của tỉ dùng trong Ngự Sử đài thì sai rồi. Quan viên trong Ngự Sử đài bọn ta, mỗi người đều thanh chính liêm minh, chí công vô tư, chính trực tới mức không thể chính trực hơn được nữa, tuyệt đối không nhận lễ vật.”
Lưu Nga kinh ngạc nói: “Vậy tại sao ngươi vẫn muốn tặng.”
Hàn Nghệ trừng mắt lên nói: “Chính là vì ta biết bọn họ sẽ không nhận ta mới tặng. Nếu không như thế ta còn tặng làm gì. Như thế ta vừa được đếm lễ vật, thành ý cũng có rồi. Quan trọng là vẫn có thể mang lễ vật về. Đây gọi là cần kiệm giữ nhà.”