Từ khi biết đến sự tồn tại của bếp lò, nàng ta tưởng rằng đó là cơ hội tốt nhất để giải quyết vấn đề của nước mình, vậy nên liên kết với Hồ Lang, nhiều lần hao công tổn sức, ai ngờ đến cuối cùng, cơ hội ngược lại trở thành tai nạn lớn nhất.
“Cho đại quân chuẩn bị, xuất thành ứng chiến, nước La Sát ta bất kể thế nào đều không nghị hòa”.
“Nữ vương bệ hạ…”
“Câm miệng…”, An Na Nhất Thế ngắt lời: “Một khi nghị hòa, ngươi nghĩ kết cục của chúng ta sẽ là gì? Đất đã bị chiếm, ngươi cho rằng lũ Trung Nguyên sẽ dễ dàng trả lại chúng ta ư? Chúng ta phải giải thích với những binh sĩ và bách tính thế nào, hàng trăm vạn đại quân chẳng lẽ không có nổi chút dũng khí đối mặt với quân địch ư?”
Tất cả đều im lặng không đáp.
Trung trướng, đại quân Hoa Hạ.
Một nhóm người ngồi bao quanh bếp lò, trên đó đặt một nồi sắt lớn.
“Đa tướng quân, nhiệt độ ban ngày vẫn ổn, sao đột nhiên đốt lò thế?”
“Không phải mời các ngươi ăn đồ ngon đó ư?”
“Ăn đồ ngon? Đồ ngon ở đâu ra?”
“Trong nồi này đó”.
Đám đông hiếu kỳ vây lại, trong nồi chẳng có gì ngoài nước.
“Hơ…, Đa tướng quân, không lẽ ngài định mời chúng ta uống nước?”
“Ngươi chả biết gì cả, đây gọi là lẩu, hoàng thượng từng chỉ cho ta, ngon lắm đấy, nào…đem đồ ăn lên đây”.
Bên dưới nhanh chóng bày mấy đĩa thịt bò, thịt dê thái lát cùng với rau củ lên.
“Nào nào, nhìn kỹ này, bổn tướng dạy các ngươi ăn lẩu như nào, sau này không cần đánh trận nữa, ta sẽ mở quán lẩu tại thành Thiên Khải, chắc chắn kiếm bộn tiền”.