“Nữ vương bệ hạ, đại quân Hoa Hạ đã đóng quân ngoài thành một tuần, nhưng vẫn không hề phát động tiến công, nạn dân tứ phía đang đổ về đây, lũ lượt thông nhập vào thành, cứ như vậy, không đợi kẻ địch tấn công, Pháo Đài Đỏ tắc loạn”.
“Tình hình hiện tại rốt cuộc là sao?”
Một tướng quân trả lời: “Nữ vương bệ hạ, nếu ta đoán không nhầm, tên tướng quân Hoa Hạ kia muốn đẩy hết nạn dân khắp nơi vào trong Pháo Đài Đỏ, khiến chúng ta cạn kiệt lương thực, không chiến mà bại…”
“Thủ lĩnh bên kia là ai?”
“Hồi bẩm nữ vương, là đương kim thống soái đại quân Hoa Hạ – Đa Đoạt, đồng thời là nguyên phó thống lĩnh Bắc Lương”.
“Đa Đoạt?”, An Na Nhất Thế trầm mặc một lúc rồi nói: “Thông báo các thành, từ nay về sau không tiếp nhận nạn dân, để bọn họ đi về phương bắc, tự mình tìm thức ăn”.
“Nhưng…nhưng nói như vậy, e sẽ làm mất lòng dân”.
“Lòng dân? Lúc này sống sót mới là chân lý, lương thực Pháo Đài Đỏ có giới hạn, trước mắt gần ba trăm vạn dân và một trăm năm mươi vạn đại quân đang ở đây, sức đâu ra lo cho người khác nữa”.
“Vâng, thần lập tức truyền lệnh”.
Vô số nạn dân than khóc, hy vọng có thể vào thành, nhưng cổng thành vẫn đóng chặt như cũ, rất nhiều bách tính bất lực chỉ đành lưu lạc kiếm ăn.
Mà cực bắc nước La Sát là nơi vô cùng lạnh giá, mặc dù đang là mùa hạ, nhưng ở đó, nhiệt độ buổi tối có thể giảm tới âm mười mấy độ, không biết bao nhiêu người sẽ chết cóng dọc đường, vậy nên, phần lớn bách tính chỉ đành lựa chọn rời khỏi nơi này, di dời về phía tây…
An Na Nhất Thế trước giờ tâm cao khí ngạo, chưa từng nghĩ rằng vương triều của mình sẽ bị điên đảo như này, nhìn quốc vương bảy nước ngập tràn uất hận trước mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Hiện giờ đại quân Hoa Hạ đã đóng quân ngoài thành, nếu không nhờ có Pháo Đài Đỏ tường cao thành dày, chỉ riêng các ngươi, sớm đã bị giết sạch rồi”.