Cố Nhi có chút sợ hãi người con gái đứng trước mặt mình. Dù vậy ả vẫn còn đủ dũng cảm để đặt ra một câu hỏi với chất giọng chất vấn Trúc Chi:
“Ngươi là ai? Tại sao lại đoạt thân thể của tiểu ma vương?”
Trúc Chi cười ngọt ngào. Cố Nhi lúc này mới nhận ra người đứng trước mặt vốn dĩ không phải Trúc Chi, đây là điều mà cô đã cố giao tiếp bằng mắt với ả.
Trúc Chi giải thích:
“Ta và Trúc Chi là một. Linh hồn con bé quá yếu nhược. Mười hai thần khí dần dần mất đi kiểm soát và Nguyên Sâm hình như đã có tất cả chúng. Điều đó giúp ta kiểm soát Trúc Chi. Ta là thanh kiếm của Quỷ.”
Cố Nhi không biết nên biểu lộ cảm xúc gì nữa, sự bình tĩnh mà ả đang cố tỏ ra hoàn toàn bị lời nói của Trúc Chi đánh bại. Ả vừa sợ, vừa bất ngờ, lại vừa không thể tin những gì đang diễn ra trước mặt mình. Trúc Chi bị thanh kiếm chiếm lấy thể xác, như cái cách nó chiếm hữu Y Nguyên trước đây.
Nhưng Y Nguyên chỉ bị nó chế ngự trong khoảng thời rất ngắn, còn Trúc Chi thì khác. Hình như vì mười hai thần khí mà thanh kiếm của Quỷ mới có thể vượt trội hơn so với Trúc Chi. Vậy linh hồn của cô đi đâu? Cô đã chết hay còn sống?
Trúc Chi cảm nhận được có ai đó đang đến. Cô nhanh chóng đặt cơ thể xuống giường, nhắm mắt và dặn dò Cố Nhi:
“Chuyện ta đã tỉnh, ngươi đừng nói cho ai biết.”
Cố Nhi chưa kịp hoàn hồn thì Nguyên Sâm vừa về tới nơi. Ả vui mừng, suýt chút nữa đã nhào vào lòng lão chủ nhân của mình, may mà ả kiềm chế được. Ả không thể ngờ có một ngày được gặp Nguyên Sâm mà ả lại sung sướng đến thế. Chuyện mà Trúc Chi dặn dò, ả nhất định làm tốt, dù sao thì ả đâu phải lần đầu nói dối Nguyên Sâm đâu.
Nguyên Sâm vừa về tới nơi, đã trưng bộ mặt khiếp đảm như vừa trải qua chuyện gì khủng khiếp lắm. Nhưng Cố Nhi mặc kệ chuyện khủng khiếp mà lão đã gặp là chuyện gì, bởi vì ả cũng đang lâm vào hoàn cảnh lâm li bi đát đây.
Cố Nhi nói trước:
“Tiểu ma vương không hiểu sao đã tỉnh lại, rõ ràng còn cùng thuộc hạ dạo một vòng, nhưng đột nhiên lại ngất xỉu. Thuộc hạ bó tay rồi, không hiểu gì hết.”
Nguyên Sâm lập tức đến bên cạnh Trúc Chi xem xét một hồi. Quả nhiên, cơ thể của cô không có một chút sinh khí nào cả (Cố Nhi hồi hộp đứng bên cạnh, sợ lão phát hiện linh hồn của thanh kiếm đang ở bên trong). Lão quan sát thấy đóa hắc phù dung rơi rụng phía bên kia. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, giống như Trúc Chi chỉ còn một khối cơ thể nằm bất động mà không có sinh khí hay sự sống vậy.
Cố Nhi hỏi, giả bộ không biết chuyện gì đang diễn ra:
“Tiểu ma vương rút cuộc bị làm sao vậy chủ nhân? Có phải tất cả đều do trùng tam độc gây ra không?”
Nguyên Sâm xua tay:
“Tầm bậy. Trùng tam độc không có khả năng lấy mất sinh khí của ai cả. Điều khiến ta khó hiểu nhất chính là đóa hắc phù dung, nó đã tàn, giống như sinh mệnh của tiểu ma vương sắp tàn vậy.”
Cố Nhi chỉ sợ tiểu ma vương thật sự sẽ chết và thanh kiếm sẽ chiếm lấy xác của Trúc Chi, nhưng ả vẫn thầm hy vọng cô không sao, thầm hy vọng Nguyên Sâm có thể tìm ra cách cứu lấy cô.
Cố Nhi nói:
“Ngay cả ngài cũng không biết nguyên nhân hay sao?”
“Ta đoán thôi. Ta chỉ có thể đoán thôi. Ta nghi ngờ sinh mệnh của con bé và thanh kiếm của quỷ phụ thuộc lẫn nhau. Vì thế khi một trong mười hai thần khí lần lượt bị rơi vào tay ta, con bé sẽ mất đi một phần linh lực, cho đến khi hoàn toàn mất hết sinh khí và chết đi.”
Cố Nhi kinh hoàng thốt lên:
“Chẳng phải như vậy nguy hiểm sao? Tiểu ma vương có thể chết đi khi mười hai thần khí biến mất.”
Nguyên Sâm nói với giọng hậm hực rành rành:
“Tên nhóc Huyết Yêu đó chắc chắn biết về vụ này. Nếu không nó đã lo sốt vó khi con bé rơi vào tay ta rồi. Đã mấy ngày trôi qua mà ta có thấy tên tóc đỏ đó gấp gáp đâu?”
“Nhưng tại sao hắn lại đưa một người sắp chết cho chúng ta?”
“Không phải nó dâng cho ta, mà ta bất cẩn húp lấy bát cháo thiu này đó chứ. Thử nghĩ con bé chết trong tay của ta, sau đấy lão già Thủy Tề đó lại tưởng ta làm gì huyết thống của Thủy Hà xem, lão sẽ thân chinh đến chổ này giết ta.”
“Ngài sợ lão ấy sao?”
“Ta mà ngán thằng nào. Có điều nếu con bé thật sự chết bởi vì mười hai thần khí, thì ta mất đi một quân bài tốt thí mạng rồi. Tạm thời cứ để con bé nằm đó duy trì chút hơi tàn cũng được, ta có cái ăn nói với Huyết Yêu.”
Cố Nhi nhìn sang Trúc Chi, cô đang vờ như một kẻ đã chết thật sự. Ả cũng muốn bái phục linh hồn của thanh kiếm, nó quá giỏi đến độ Nguyên Sâm cũng chẳng nhận ra điều lạ lùng.
Câu chuyện của Cố Nhi và Nguyên Sâm bị giái đoạn bởi hai kẻ vừa mới bước vào gian phòng: Thục Nghi và Hoàng Anh. Hoàng Anh vừa nhìn thấy Trúc Chi đã tá hỏa chạy đến bên giường của cô, nhìn lấy khối thân thể không có lấy một chút sự sống nào của cô, lo lắng sờ lên mạch tượng của cô.
Hoàng Anh lẩm bẩm:
“Không có gì cả, không còn linh hồn của tiểu chủ nhân.”
Thục Nghi không để tâm đến cảm xúc của Hoàng Anh hiện giờ. Ả đang bận rộn báo cao sơ qua tình hình cho Nguyên Sâm biết:
“Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã giáp lá cà với Hữu Lực và đứa con gái của thuồng luồng tinh Linh Đàm – bé Tiểu Bạch. Thuộc hạ đã lấy được thần khí biển cả, cùng ngọn đèn dầu trên đầu con bé đó.”
Nguyên Sâm nhìn hai thần khí có trong tay của Thục Nghi, đôi mắt hiện lên tia sát khí. Lão đã không vừa ý khi ả đi cùng Hoàng Anh đến một nơi bí mật như thế này, giúp nữ hoàng bóng đêm gặp được Trúc Chi, đáng lý ả nên đến đây một mình và giam Hoàng Anh lại mới đúng. Lão còn vừa nghe qua chuyện Thục Nghi đã gặp Tiểu Bạch, lão phải tức giận chứ. Bởi vì Thục Nghi không hề đem theo Tiểu Bạch đến đây.
Nguyên Sâm gầm gừ:
“Và ngươi không đem con bé đó theo cùng ư? Chúng ta cần cái đầu của Linh Đàm, đó là thần khí cuối cùng mà ta cần. Sao ngươi không nghĩ đến chuyện bắt con bé đó và uy hiếp tên Linh Đàm giao cái đầu của hắn hả? Thục Nghi ngươi không phải là một ả ngu ngốc mà.”
“Đó là trao đổi giữa ta và Thục Nghi.”
Hoàng Anh là người lên tiếng nói giúp Thục Nghi. Ả bực mình nhìn Nguyên Sâm, bởi vì chuyện Trúc Chi nằm đây đều do Nguyên Sâm gây ra. Ả nói tiếp:
“Ta lấy hai phần thần khí giao cho ả và cả mạng sống của ta. Đổi lại ả phải thả Hữu Lực và Tiểu Bạch đi.”
Nguyên Sâm tức giận khi thấy Hoàng Anh đến đây đã đành, ả còn là nguồn cơn của mọi chuyện. Lão dùng thần khí nâng cả người ả lên không trung, dùng thần khí bóp cổ ả khiến ả cựa quậy trong đau đớn. Ả không cách nào chống trả sự tấn công đột ngột của lão. Lão nói qua kẽ răng:
“Ngươi nghĩ ngươi quan trọng hơn cái đầu của Linh Đàm hay sao?”
Lúc này Trúc Chi đột nhiên ngồi dậy, dùng ánh mắt của một thủ lĩnh nhìn mọi chuyện đang diễn ra, cô phất tay một cái khiến Hoàng Anh rơi xuống đất dưới sự chứng kiến đầy bàng hoàng của những kẻ bên trong (Cố Nhi đã núp đằng sau giường từ bao giờ).
Trúc Chi chế giễu Nguyên Sâm:
“Không cần cái đầu của Linh Đàm mới có được thần khí của người ta. Nguyên Sâm, ngươi có mỗi cái đầu già cỗi thôi chưa đủ, phải có cả chiều sâu và sự thông thái nữa.”