Trong lòng Huyết Phủ Thủ thoáng lo lắng, nhưng vẫn chưa đến nỗi hoảng loạn qua mức. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối với tình cảnh như vậy, trong lòng cũng có dự liệu khí thế của đối thủ sẽ tăng vọt.
– Không có vấn đề gì, đây không phải đơn độc chiến đấu.
Huyết Phủ Thủ nhìn Sở Vân xung phong liều chết lao tới, cười nhạt không thôi. Hy vọng của hắn chính là Lệ Chinh.
Lệ Chinh giáp bọc khí thế cuồng bạo, giống như tê thiên liệt địa, lưu tinh từ trên cao rơi xuống. Thôn Giang Diệt Hải kích hoa phá trường không, lao về hướng Sở Vân.
– Sở Vân, ngươi chết đi.
Hắn hét lên điên cuồng, cực độ thị huyết, phảng phất đã thấy được tràng cảnh tuyệt đẹp Sở Vân bị một kích của mình đâm thủng.
Sở Vân phải ngừng cước bộ, ngưng thần đối phó với đả kích đến từ không trung.
– Sở Vân, ngươi chết chắc rồi.
Huyết Phủ Thủ nhất thời cảm thấy áp lực không còn, trong nháy mắt tinh quang trong mắt hắn tăng vọt, không lùi xuống nữa, ngược lại lao về phía trước. Thoáng cái hình thành cục diện giáp công với Lệ Chinh.
Chiêu lấy lùi để tiến này lập tức biểu hiện phong cách chiến đấu tàn nhẫn sắc bén và dày công tu dưỡng phong phú đến cực điểm của Huyết Phủ Thủ.
– Đê tiện.
Chúng nữ Yên Chi Môn nhìn thấy tức giận kêu lên.
Ngay cả Hoa Mai, trong lòng cũng thầm lo lắng. Nàng không kịp xuất thủ, chỉ có thể quát một tiếng “cẩn thận”, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn Sở Vân rơi vào tình thế nguy hiểm sinh mạng.
Lệ Chinh lao từ trên xuống, Huyết Phủ Thủ chuyển lui thành tiến, hai đại cao thủ đồng thời tấn công, quyết đưa Sở Vân vào chỗ chết.
– Tam thúc, ngươi tránh ra.
Lệ Chinh kêu to. Hắn muốn độc đấu với Sở Vân thu hoạch vinh quang. Hành động của Huyết Phủ Thủ nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn rất bất mãn cực độ.
Huyết Phủ Thủ hừ lạnh một tiếng, tinh mang trong mắt lóe ra, cũng không nói gì. Hắn là kẻ lão luyện, hành sự hung ác, sớm đã trải qua thời thanh niên sôi nồi, nhiệt huyết. Hắn muốn đưa Sở Vân vào chỗ chết trước, quyết định đại cục.
– Sắp thắng rồi.
– Sở Vân, ngươi còn non nớt lắm. Lần này, đại cục đã định rồi.
– Ha ha ha, đây là thế giới du hiệp. Đây là tàn khốc của giang hồ. Rồng lớn không vượt sông, cái tên Tiểu Bá Vương trở thành quá khứ rồi.
Giờ khắc này, mọi con mắt của Thiết Huyết Minh đều nhất tề phóng đại. Bọn chúng nhìn thấy Sở Vân sắp chết trên tay phó thủ lĩnh, rất nhiều kẻ đều hưng phấn đến mức toàn thân phát rung.
– Sở Vân công tử …
Hoa Mai thất sắc.
Chúng nữ Yên Chi Môn kinh hãi kêu lên.
– Muốn ép ta vào chỗ chết? Các người nghĩ quá ngây thơ rồi. Chiến lực Linh Yêu toàn bộ thả ra.
Đối mặt với hai đại cường địch, Sở Vân lại gặp nguy không loạn, hào khí trong ***g ngực cuộn trào mãnh liệt.
Hắn liên tục vỗ tiên nang bên hông, Thiên Hồ, Hồng Yêu không màu, Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ mạnh mẽ bay ra, phối hợp với Túy Tuyết đao, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chiến lực năm đại Linh Yêu nhất tề bộc phát.
Các loại đạo pháp ùn ùn phun ra, hội tụ thành Đạo Pháp Hồng Lưu rực rỡ ánh sáng, mang theo khí thế nghiền nát, cuốn sạch thiên địa.
Ầm!
Trong tiếng nổ lực lớn, Lệ Chinh, Huyết Phủ Thủ đều không chống đỡ được, miệng phun máu tươi, thân thể giống như con diều đứt dây bay về phía sau.
– Năm đại Linh Yêu.
– Tại sao có thể như vậy được? Tiểu Bá Vương hắn chỉ mới mười lăm tuổi, tại sao lại có chiến lực năm đại Linh Yêu.
– Tinh tình báo nói hắn chỉ có hai đại Linh Yêu, tại sao hắn lại trưởng thành nhanh như vậy?
Đám người Thiết Huyết Minh đều giống như phát minh, khó tin nhìn Sở Vân đại phát thần uy.
– Không thể. Hắn rõ ràng chỉ có hai đại Linh Yêu, tại sao mới mấy ngày không gặp lại đã nắm giữ năm đại Linh Yêu?
Hoa Mai cũng cực kỳ chấn động, đôi mắt đẹp trợn tròn, toát ra ánh sáng kỳ dị:
– Hắn có được kỳ ngộ gì? Lẽ nào truyền thừa của Vạn Thú Vương thực sự còn có một phần khác?
Hoa Mai suy nghĩ kỹ càng, lập tức suy ra chân tuớng. Thế nhưng nàng không hề có một chút tâm tình đố kỵ, mà chỉ có sự kính nể đối với Sở Vân.