– Người ta tu luyện cả hai ba năm cũng chưa chắc có thể xông quan đột phá, ngươi đòi một tháng tới phải làm được, có ngây thơ ngông cuồng qua không?
Mục Trần méo mặt, cũng chẳng phải do hắn quá nóng lòng, nhưng Thái Thương viện trưởng chỉ cho phép chừng đó thời gian, mặc kệ có được hay không thì hắn cũng phải thử một phen. Mà cũng không phải vì hắn liều mạng tự đại, vì hắn tin chắc bản thân có căn cơ đủ sức tiến vào Thông Thiên cảnh.
Linh Khê vẫn nhìn chằm chằm Mục Trần, nếu người khác đến nhờ vả nàng như vậy, e rằng chưa nói xong đã bị nàng đuổi ra ngoài, nhưng đối với Mục Trần không hiểu sao nàng không hề có ý định cự tuyệt.
Điều này khiến Linh Khê cũng không rõ làm sao, nàng cũng chỉ mới biết Mục Trần hai tháng mà thôi, nhưng chẳng biết tại sao không thể đối với hắn giống như người khác được…
Chẳng lẽ vì hắn tu luyện Đại Phù Đồ quyết sao? Hay vì người nữ trong tranh kia lại chính là mẫu thân hắn?
Linh Khê mắt long lanh, nhất thời tâm loạn.
Mục Trần thấy Linh Khê trầm tư, nghĩ rằng nàng ta cũng không có biện pháp nào, đành thở dài nói:
– Nếu không được, thôi vậy, ta xin phép về trước.
Nói xong định xoay người đi, Linh Khê chỉ có một mình ở đây, hắn ở lại cũng không hay lắm.
– Khoan đã!
Giọng Linh Khê ngăn lại.
Mục Trần ngẩng lên nhìn nàng, mặt trời chiếu xuống, gương mặt như lóng lánh bạch ngọc.
– Giơ tay ra!
Linh Khê khẽ nói.
Mục Trần hơi sửng sốt, rồi hắn tiến lên đưa tay đặt lên tay Linh Khê. Một cảm giác mềm mại sảng khoái, như cầm nắm bạch ngọc khiến người ta không nỡ buông ra.
Nhưng hắn lập tức tỉnh lại, kỳ quái nhìn Linh Khê, tính tình người kia vốn dĩ…. không phải muốn làm chuyện như vậy chứ?
– Phát linh lực của ngươi ra một đạo.
Linh Khê nhẹ giọng nói.
Mục Trần càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời. Linh lực hắc ám tuôn ra, còn mang theo một tia hắc viêm.
Linh Khê thoáng liếc qua, rồi lòng bàn tay nàng cũng xuất hiện một tia linh lực, màu sắc cũng tối tăm như thế, nhưng không có hắc viêm.
Mục Trần giật mình. Dao động linh lực này cực kỳ giống với Đại Phù Đồ quyết của hắn. Xem ra Linh Khê cũng tu luyện Đại Phù Đồ quyết.
Hai luồng linh lực giao vào nhau, rồi nhanh chóng dung hợp lại.
“Uỳnh!”
Hai người lập tức cảm thấy luồng linh lực hợp lại kia mạnh hơn mấy lần, dường như chính nhờ dung hợp mà nó biến đổi chất lượng.
Linh Khê chăm chú quan sát chỗ linh lực dung hợp, không thu lại, tay khẽ động rồi khiến cho lượng linh lực đó bắn thẳng vào người Mục Trần.
Mục Trần khẽ run lên, thân thể hơi hơi chấn động, luồng linh lực dung hợp kia tự động chạy dọc theo lộ tuyến Đại Phù Đồ quyết, chui vào khí hải, bị Thần Phách thu hết.
Mục Trần lập tức cảm giác được linh lực trong cơ thể nhất thời hùng hồn hơn.
– Chuyện này…
Mục Trần tròn mắt kinh ngạc, quái dị nhìn Linh Khê. Tại sao linh lực của hai người vừa tiếp xúc lại xuất hiện biến hóa nhiều như thế? Lần trước có thể chữa thương cho hắn, còn lần này lại còn khiến hắn mạnh hơn.
– Ta cũng không biết.
Nàng cũng khẽ nhún vai.
– Xem ra giữa chúng ta có gì đó đặc biệt.
Linh Khê đứng dậy, đột nhiên cười khẽ:
– Người nữ trong bức họa kia nếu thật là mẫu thân của ngươi, sao ngươi không nghĩ rằng ta là nàng dâu được mẹ ngươi nuôi dưỡng chuẩn bị cho ngươi từ bé?
Mục Trần sợ hãi vội lui ra sau, suýt nữa co giò bỏ chạy, lát sau trán đầy mồ hôi khó khăn lên tiếng:
– Chuyện đùa này không vui chút nào….
– Hy vọng vậy đi.
Linh Khê gật đầu, rồi quay người đi vào trong viện:
– Đi theo ta! Có lẽ vì những điều đặc biệt giữa chúng ta, một tháng giúp ngươi đột phá Thông Thiên cảnh cũng không phải vô vọng.
Mục Trần nhìn Linh Khê, thở dài bước theo. Câu nói vừa nữa của nàng thật dọa hắn sợ run.
Đi sâu vào trong đình viện, trùng trùng những lớp vải mỏng mông lung, khuất tầm mắt.
Linh Khê dừng bước, quay lại nói:
– Khi ta gọi ngươi mới được vào.
Mục Trần không biết nàng muốn làm gì, chỉ biết gật đầu trong nghi hoặc.
Linh Khê rảo bước biến mất sau những tấm rèm vải mỏng kia, đứng lại trên bờ một cái ao trong suốt, khẽ cắn môi nhìn bóng của mình in trên mặt nước. Chợt nàng nhoẻn miệng cười.
Nhẹ nhàng bước xuống ao, y phục thấm nước ôm chặt lấy thân thể xinh đẹp.
Linh Khê bước vào trong ao, ngồi xếp bằng, linh lực trong cơ thể trào ra, dung nhập vào nước ao, khiến nó trở nên tối tăm vô tận.
– Vào đi!
Mục Trần đang chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng Linh Khê gọi mới rón rén đi vào, nhìn thấy nàng đang ngồi xếp bằng trong ao.
Tuy cả thân thể nàng đều ngập trong nước ao tối tăm, nhưng phần thân trên vẫn còn chiếc cổ ngọc trắng ngần và bầu ngực vung tròn được quần áo thấm ướt bó sát lấy.
Cảnh tượng khiến Mục Trần chết trân một hồi.