Trời ơi, rốt cục tiểu Đường Lang này là quái vật gì vậy, khoan nói không sợ khí yêu sát, có thể cắn phá được bảo vật luyện chế từ tinh hắc. Trên người Miêu Nghị cũng không chỉ có một con, nếu như thả ra toàn bộ…
Không cần y nhắc nhở, Miêu Nghị đã thả ra toàn bộ ba mươi lăm con tiểu Đường Lang vây quanh cổ tay của mình gặm cắn xích sắt, thanh âm ken két chói tai khiến cho người ta nghe thấy ê răng.
Lần này tất cả mọi người cũng có thể nhìn thấy là chuyện gì xảy ra, ai nấy tỏ ra kinh ngạc.
Triệu Phi lập tức hiểu ra, trước đó Miêu Nghị cũng không nắm chắc, chẳng qua là thả ra một con để thử trước.
Y nhanh chóng quan sát bốn phía một lượt, sau đó quay đầu nói với Miêu Nghị:
– Mỗi một sơi xích sắt này là một món pháp bảo nhị phẩm, giống như vòi bạch tuộc vậy, cắt đứt một sợi e rằng chưa chắc có thể phá hư kết cấu toàn thân hồ lô. Ngươi để cho tiểu Đường Lang cắn như vậy, đợi đến khi tứ chi ngươi thoát khỏi trói buộc biết đến bao giờ?! Vách hồ lô, tập trung tiểu Đường Lang cắn vào một điểm trên vách hồ lô! Chỉ cần cắn thủng rồi, nhất định món bảo vật này sẽ hỏng mất, nhanh lên một chút, Thích Tú Hồng không kiên trì được quá lâu!
Triệu Phi nhắc nhở rất kịp thời, Miêu Nghị gật đầu một cái, nhanh chóng thao túng ba mươi lăm con tiểu Đường Lang bay tới vách hồ lô, tập trung lại bắt đầu gặm một điểm duy nhất.
Bây giờ không ai cảm thấy thanh âm gặm cắn của tiểu Đường Lang khó nghe, mà như nghe được tiên nhạc du dương, lọt vào tai cực kỳ tuyệt vời, tinh thần mọi người đều rất phấn chấn, lại thấy được hy vọng sinh tồn.
– Hắc hắc, xem ra chúng ta đã có hy vọng chạy thoát!
Tư Không Vô Úy cười quái dị.
Miêu Nghị lại không cười nổi, đôi môi mím chặt nhìn lên trên, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch của Thích Tú Hồng đã dần dần phát xanh.
– Tú Hồng, nàng gắng kiên trì một lúc nữa, chúng ta có thể đi ra ngoài rất nhanh.
Miêu Nghị cắn răng cổ vũ cho Thích Tú Hồng.
Nghe vậy, ánh mắt của cả bọn cùng nhau nhìn về phía Thích Tú Hồng đang bị trói ở trên, sau đó nhìn lại tốc độ gặm cắn của tiểu Đường Lang. Mặc dù tiểu Đường Lang có thể cắn được, nhưng dù sao bảo vật này không phải là làm bằng đậu hủ, tốc độ rất chậm, nếu gác ảo tưởng lý trí sang bên, Thích Tú Hồng sẽ không cách nào kiên trì đến khi thoát khốn, mọi người nhất thời đều rơi vào trầm mặc.
Miêu Nghị thình lình nhìn chăm chú về phía tiểu Đường Lang gặm cắn, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận, tiểu Đường Lang lập tức gia tăng tốc độ nhanh hơn.
Bên ngoài, đám người Bạch Tử Lương còn đang đuổi giết ba người Cổ Tam Chính trên biển, chẳng qua là không có cước lực của Phiên Vân Phúc Vũ Thú tương trợ, muốn đuổi theo kịp bọn Cổ Tam Chính không có dễ dàng như vậy.
Làm bọn Cổ Tam Chính kỳ quái là, những hải tộc vẫn đi theo theo dõi bọn họ chằm chằm, dường như lúc này đã hoàn toàn biến đi đâu mất.
Bên trong hồ lô, thời gian dần dần trôi đi, không ai lên tiếng, thảy đều thấy được sắc mặt của Thích Tú Hồng càng ngày càng khó nhìn, đã trở nên xanh mét một mảnh lan đến cổ và bàn tay.
Miêu Nghị nhắm chặt hai mắt, cúi thấp đầu, quai hàm nghiến lại thật chặt, toàn thân căng thẳng, hai quả đấm nắm chặt, người ngoài khó có thể hiểu được đau khổ trong lòng hắn.
Nhưng mọi người lại có thể tưởng tượng được, không ai phát ra một chút thanh âm nào quấy rầy hắn, trong hồ lô chỉ có thanh âm tiểu Đường Lang đang gặm cắn.
Thật ra thì đứng ở góc độ ích kỷ mà nói, mọi người lo lắng nhất vẫn là Miêu Nghị, sợ Miêu Nghị không kiên trì nổi hơn là Thích Tú Hồng. Dù sao tu vi Bạch Liên thất phẩm của hắn cũng không cao hơn Bạch Liên ngũ phẩm của Thích Tú Hồng bao nhiêu.