“Đừng…thần không sai, tất cả những gì thần làm đều vì bảo toàn lực lượng, chỉ có cố thủ Pháo Đài Đỏ mới có đường sống…”
“Cút xuống…treo cổ”.
“Nữ vương bệ hạ…người nghe thần giải thích…rất nhiều người đều nhìn thấy, thần thật sự không nói dối”.
An Na Nhất Thế hiểu rõ, trận chiến này đã đến bước không thể kiểm soát, tính vạn lần đều không tính tới, quân đội Hoa Hạ lại lợi hại như vậy, nếu sớm biết, đánh chết nàng ta cũng không động đến họ.
Cuối cùng, An Na Nhất Thế cởi bỏ ngoại y hoa lệ, khoác bộ giáp đặc chế của vương thất lên, bước đến tường thành, tất cả bách tính và binh sĩ đều hân hoan reo lên, An Na Nhất Thế nhiệt tình chào lại bọn họ.
“Trong thành hiện có bao nhiêu quân đội?”
An Na Nhất Thế nói với quan thủ thành.
“Nữ vương bệ hạ, quân đội sông Volge rút lui đã được Diệp Luật Khâm thân vương đưa về, cộng thêm quân thủ thành Pháo Đài Đỏ, còn cả quân cứu viện bảy nước đang kéo đến, tổng nhân mã hơn một trăm vạn, quân hội Hoa Hạ tuyệt đối không thể tiến vào”.
An Na Nhất Thế gật đầu, hướng về phía đại quân thủ thành, nói.
“Các dũng sĩ tộc La Sát, đám người Trung Nguyên không biết sống chết dám xông vào lãnh thổ chúng ta, nếu không phải chúng đánh lén, cục diện đã không đến mức này, hôm nay, An Na Nhất Thế ta sẽ cùng mọi người đợi ở đây, chỉ cần chúng dám tiến tới, chúng ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh của dũng sĩ La Sát”.
“Woohoo…woohoo…”
Mấy chục vạn đại quân La Sát nhất loại hô vang…
An Na Nhất Thế bấy giờ mới thả lỏng một chút, tên Diệp Luật Khâm kia mặc dù sợ chết, nhưng giờ rút quân về thành, cũng có thể cố thủ thành trì, đám người Trung Nguyên kia không thể làm được gì.