Cố Thanh Sơn âm thầm nhớ lại kiếp trước của mình.
Tai họa có liên quan đến người chết cũng không nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có mỗi tai họa về việc đóng băng mà thôi.
Đó là quãng thời gian cuối cùng của ngày tận thế, yêu ma làm loạn, nhân gian sụp đổ.
Đó là một tai ương mà loài người hoàn toàn không có cách nào để chống lại.
Cố Thanh Sơn nắm chặt lấy bàn tay mình.
May mắn là bây giờ chỉ có một số vong hồn còn lưu lại ở nhân gian, việc này không hề giống với chuyện kia.
Chỉ mong.
Chỉ mong không phải là tình huống đó.
Hắn âm thầm cầu nguyện.
Trong phòng ngủ của Liêu Hành.
Ông ta lật một trang của cuốn công pháp, sau đó nhỡ kỹ trong lòng.
Không thể không thừa nhận rằng, có một số người có sức hiểu biết và năng lực suy nghĩ thực sự hoàn toàn khác xa so với người bình thường.
Ông ta ném cuốn công pháp sang một bên, rồi nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu thử cảm nhận Linh lực.
Chỉ một lát sau.
Khuôn mặt của Liêu Hành hiện ra một nụ cười.
“Một sức mạnh kỳ diệu…”
Một cơn gió nhẹ vờn xung quanh cơ thể ông ta, nhưng nó không hề tản đi.
Đây chính là hiện tượng linh lực tập trung lại.
“Ta muốn… nâng cao thể chất!”
Linh phong bỗng nhiên tản ra.
“A, chết tiệt!”
Liêu Hành mở mắt ra.
Trên cơ thể ông ta có cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Đây chính là phản ứng khi kinh mạch bị kích thích.
Tình huống như vậy đã xuất hiện thì tối hôm nay ông ta không thể luyện được rồi.
“Chết tiệc, quyển công pháp này không phải quá cứng nhắc rồi đó chứ?”
Liêu Hành mở quang não lên, ông ta dựa vào giường bắt đầu tìm kiếm một ít tài liệu.
Tay ông ta đột nhiên ngừng lại.
“Sức khỏe hư nhược…”
Ông ta hậm hực chuyển sang kênh tin tức.
Trên màn hình là ngài tổng thống đang đứng trước nghĩa trang để phát biểu.
“Tôi tin rằng, mỗi một người đều sẽ nhớ đến người đã đặt nền móng cho khoa học gen hiện đại, chuyên gia về gen – Tiến sĩ Thang Quân…”
Tổng thống thẳng thắn nói ngay ở trên ti vi.
“Lão Thang chết rồi ư? Không, một tên điên như mình còn chưa chết thì một người nhân hậu như ông ấy sao lại chết được chứ?” Liêu Hành tự lẩm bẩm.
Ông ta lấy quang não của bản thân ra để tìm kiếm các tin tức liên quan.
“Người đặt nền móng cho khoa học Gen, Tiến sĩ Thang Quân đã đột ngột lên cơn đau tim lúc gặp mặt tổng thống vào mấy ngày trước, sau đó dù được tận tình cứu chữa nhưng đã qua đời.”
Trong ánh mắt của Liêu Hành hiện lên một tia buồn bã, sau đó bị một cái gì đó thay thế rất nhanh.
Ông ta bỏ quang não xuống rồi nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Tổng thống vẫn đang đọc diễn văn.
Liêu Hành nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt ông ta không hề rời khỏi màn hình TV một giây nào.
Ở phòng khách.
“Được rồi, suy nghĩ viển vông cũng không thể nghĩ ra được cái gì cả, mọi người nghỉ ngơi trước đi đã.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào cũng nói: “Diệp Phi Ly, Cố Thanh Sơn, ngày mai hai cậu phải đến nghiệp đoàn của tôi để học một số thứ đấy.”
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly cùng gật đầu.
Mọi người lần lượt rời đi.
Trương Anh Hào gọi mấy cuộc điện thoại để chuẩn bị thật kỹ càng cho chuyện ngày mai.
Cố Thanh Sơn quay về phòng của mình.
Diệp Phi Ly là quỷ giết người, hắn ta không biết mệt mỏi cho nên ngả người nằm xuống sô pha.
Bây giờ vẫn chưa đến thời gian lắng nghe linh hồn nói chuyện cho nên tạm thời hắn ta không có việc gì để làm cả.
Diệp Phi Ly đang định chơi game thì lại nhớ đến cuốn công pháp mà Cố Thanh Sơn đưa cho.
Hắn ta lấy cuốn công pháp ra, sau đó tùy tiện giở mấy trang.
Một luồng hương thơm thoang thoảng của mực in ập vào mũi hắn.
“In cũng tốt đấy…” Diệp Phi Ly nói.