Năm xưa Tinh linh tộc vốn là tộc quần dưới trướng Yêu chủ, cũng là bộc nhân của Yêu chủ, lúc này gặp lại chủ nhân liền kích động vạn phần. Nghe được lời Cao Quán, Mộc Sâm vội vàng bò dậy, thét to sai phái một ít nữ tinh linh đuổi theo. Tiếp đó Mộc Sâm lại nhanh chóng chỉ huy Tinh linh tộc nên làm như thế này nên làm như thế kia, chỉ rõ tập tính sinh hoạt thường ngày của Yều chủ, toàn bộ mọi thứ của Tinh linh tộc đều vận chuyển xung quanh làm sao để chăm sóc Yêu chủ cho tốt nhất.
Tinh linh tộc tựa hồ lần nữa tìm lại được ý nghĩa sinh tồn, bắt đầu lu bu bận bịu trong công việc.
Đưa mắt nhìn Cao Quán ôm người mà đi, đám cung chủ mươi hành cung vẫn cảm thấy không cách nào tưởng tượng, chẳng qua dường như đã hiểu ra một điểm, không trách được trước lúc xuất phát đột nhiên mười hành cung nhận được tin tức, mới ra tay san trừ toàn bộ thám tử của giám sát hữu bộ cai cắm trong mười hành cung, thử nghĩ mà xem, ngay cả vị giám sát hữu sư này đều là người bên mình, muốn nắm giữ danh sách thám tử Thiên Đình cài cắm trong mươi hành cung thực sự dễ dàng như bỡn.
– Nữ nhân này bị người chiều đến vô biên!
Ly Hoa tựa hồ rất không vừa mắt với hết thảy trước mặt, nhịn không được châm chọc Bạch chủ một câu.
Bạch chủ khẽ cười ta:
– Hình như ta nhớ năm xưa cũng muốn chiều ngươi như thế, nhưng mà ngươi không cho ta cơ hội.
Ha ha…
Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng quai tiếu của ba lão yêu quái.
Ly Hoa khẽ cắn răng bạc, coi chừng dấu tay trên mặt đối phương:
– Xem ra một tát kia còn chưa đủ đau nhỉ! Năm đó ta hỏi người, người vẫn chưa trả lời, cuối cùng nữ nhân này người tìm được ở đâu?
– Điều đó không quan trọng.
Bạch chủ khe lắc đầu.
Ly Hoa lại liếc mắt dấu tay trên mặt hắn:
– Chuyện Cao Quán là thế nào, năm xưa chưa từng thấy hắn có quan hệ gì với nữ nhân này, lai lịch hắn cuối cùng là sao?
Sau này có cơ hội lại nói.
Bạch chủ không thổ lộ thật tình, xoay người đối mặt với chúng nhân mười hành cung, nói:
– Mấy năm nay đã làm khổ mọi người.
Thần tình chúng nhân mỗi người mỗi khác, có kẻ lắc đầu, có kẻ cười khổ, cũng có kẻ thở dài.
Ngô Trường đang một bên nói:
– Bạch gia, chuyên Bạch nương tử cuối cùng là thế nào? Nàng nói nàng xuất gia, còn nói vái sư phó gì đó, rốt cục là chuyện gì a!
– Xuất gia? Vái sư phó?
Bạch chủ khe nhíu mày, thần sắc suy tư, dần dần như hiểu ra chuyện gì, thì thầm một tiếng:
– Bát Giới…
Ngô Trường tiếp tục nói:
– Bạch gia, Bạch nương tử ở đâu? Vì sao không gọi nàng tới?
– Vì sao không gọi nàng…
Bạch chủ ánh mắt lấp lánh, nhìn ra tinh không xa xa, từ từ buột miệng nói:
– Không muốn trở mặt cùng hắn.. Chúng nhân đối mặt nhìn nhau, không biết hắn nói thế là có ý gì.
Không đợi chúng nhân hỏi nhiều, Bạch chủ đã nghiêng đầu nhìn Vu Hành Giả một mực lặng yên đang gần đó, lời lẽ cử chỉ hòa khí bỗng nháy mắt tan biến không con, hờ hững nói:
– Món nợ năm đó đã đến lúc tính sổ rồi, đi thôi, toàn tốc tiến về trước!
– Ai!
Vu Hành Giả than nhẹ một tiếng, xoay người đi tới đầu thuyền, hai mắt chậm rãi khép lại.
Long thuyền khổng lồ dựng giữa tinh không lần nữa được khởi động, một quần cương thi lôi kéo long thuyền càng bay càng nhanh, vượt xa tốc độ Miêu Nghị thừa tọa năm đó, khoái tốc tan biến vào sâu trong tinh không…