Thục Nghi lại giở cái giọng khinh bỉ ra:
“Phải không? Ta thấy đâu chỉ có vậy? Nếu không sao ngươi lại không màn nguy hiểm mà cứu cô ta khỏi Ngọc Điền?”
Vô Ảnh bực mình hét lớn:
“Vậy thì bây giờ cô ở đây đôi co với ta chuyện ấy hay chúng ta đánh nhau đây?”
Thục Nghi như vừa nhớ ra chuyện chính. Ả buột miệng nói:
“Suýt thì quên. Hai người đưa cho ta hai phần thần khí, chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian đánh nhau tại đây. Chủ nhân chỉ giao cho ta lấy phần thần khí mà không cần giết người.”
Vô Ảnh lạnh lùng nói:
“Bước qua xác của ta.”
Thục Nghi vui vẻ ra mặt, đồng thời sợi dây trong tay đã quất về phía Vô Ảnh một lần nữa. Ả vừa tấn công vừa nói:
“Thế thì tiểu thơ đây sẽ không nể tình bạn cũ nữa. Ta sẽ lấy cái đầu của ngươi đem tặng cho Hoàng Anh. Cá là ả sẽ nổi điên lên cho xem.”
Thục Nghi huýt sáo một hơi dài khiến đám Mã Sư bên kia trông hăng máu hơn bình thường. Vô Ảnh lo lắng nhìn qua Tiểu Bạch, còn lo lắng khi bản thân sẽ không địch lại đám Mã Sư kia hơn. Giá như anh đừng ép Nhất Uy ở nhà thì đã có người giúp sức rồi.
Đám Mã Sư đồng loạt tấn công Vô Ảnh, chúng khiến anh không thể đến bên cạnh Tiểu Bạch ngay lúc này. Còn Thục Nghi đã bay đến bên cạnh Tiểu Bạch từ lúc nào. Vô Ảnh biết chỉ có ả mới có khả năng dịch chuyển dù có đám Mã Sư ở cạnh đây. Xem ra Thục Nghi này mới là đối thủ đáng gườm của anh.
Trong lúc thất thần và lo lắng cho Tiểu Bạch, Vô Ảnh bị một Mã Sư cắn vào bả vai, nó bắt đầu hút cạn linh lực của anh. Dù Vô Ảnh có ném Huyết kiếm lên trời, và thanh kiếm đã đâm trúng cổ của nó, nó vẫn không hề tỏ ra bị thương gì cả. Ngược lại nó càng điên tiết, và cắn anh mạnh hơn.
Vô Ảnh gào rú đầy đau đớn. Tiểu Bạch bị Thục Nghi cầm chân phía bên này, không thể đến đó giúp đỡ. Ả nhắm vào ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch khiến nó hoảng sợ hơn bao giờ hết. Nó đạp chân xuống đất, rồi phóng lên trời. Thục Nghi rượt theo sau.
Huyết kiếm rơi lại vào tay của Vô Ảnh, anh dùng nó đâm một nhát chí mạng vào phần bụng ngựa của Mã Sư, và đạp nó ra khỏi người mình. Linh lực của Vô Ảnh suýt chút nữa đã cạn kiệt, anh chuẩn bị bay đến giúp đỡ Tiểu Bạch thì một con khác lao vào anh.
Bỗng dưng cái đầu mã sư rời khỏi cổ, máu bắn vào mặt Vô Ảnh. Vô Ảnh kinh hoàng nhìn người đã chém bay đầu mã sư (không thể tưởng tượng có người có thể chém đứt đầu ãm sư). Người vừa đến không ai khác chính là Hoàng Anh. Ả vừa chặt đầu một con mã sư, trên đôi mắt vẫn còn đọng lại sự điên cuồng.
Hoàng Anh liếc về phía Thục Nghi, ả dùng thần lực khiến âm giọng của mình tăng cao:
“Thục Nghi, ngươi dám để đám mã sư kia tấn công anh ấy?”
Thục Nghi cũng vừa nhận ra người vừa đến là ai. Ả đáp xuống đất, không còn rượt đuổi theo Tiểu Bạch nữa, đám mã sư cũng không còn điên cuồng muốn tấn công nữa. Bởi vì chúng biết người vừa đến có thể giết chết chúng.
Thục Nghi cười nói:
“Hoàng Anh, lần trước ngươi đã chạy trốn khỏi chủ nhân. Bây giờ lại dám thò đầu ra gặp ta. Ngươi không sợ ta đem đầu của ngươi về hay không?”
“Ta không quan tâm.”
Thục Nghi nói với Hoàng Anh:
“Lúc nảy Hữu Lực đã bị một mã sư cắn trúng. Hoàng Anh, kết cục của một tên bị mã sư của ta hút linh lực, ngươi cũng biết rồi chứ?”
Hoàng Anh lo lắng nhìn về phía Vô Ảnh, ả thấy Tiểu Bạch đang xem vết thương cho Vô Ảnh, còn đôi môi của anh đã bắt đầu tím tái, mặc dù đã cố đứng vững nhưng Hoàng Anh biết anh chịu đựng không được lâu.
Hoàng Anh quay người nói với Thục Nghi:
“Đưa cho ta thuốc giải, làm ơn.”
Thục Nghi cười lớn, nụ cười hiểm độc không hợp với khuôn mặt xinh đẹp của ả lắm. Tiểu Bạch không hiểu sao rất ghét nụ cười đó của ả. Tiểu Bạch đâu phải ngốc đến nổi nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây: Vô Ảnh bị trúng độc của mã sư, nó biết loại độc đó phải đáng sợ lắm mới khiến một nữ hoàng bóng đêm cầu xin thuốc giải của kẻ địch.
Thục Nghi cười xong thì nói:
“Một Hoàng Anh lại có ngày nói ‘làm ơn’ với ta cơ đấy. Hoàng Anh, ngươi khiến ta bất ngờ lắm đấy.”
“Đừng nói nhiều nữa. Đưa ta thuốc giải mau lên.”
“Trừ phi ngươi lấy hai thần khí giao cho ta, Hoàng Anh.”
Hoàng Anh nhìn sang Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch lắc đầu tỏ ý không được lấy mất hai thần khí này. Vô Ảnh cũng dùng ánh mắt như nhìn một kẻ địch với Hoàng Anh. Nhưng ả không quan tâm lắm, điều mà ảnh quan tâm chính là mạng sống của Vô Ảnh ngay lúc này.
Hoàng Anh lao đến chổ Tiểu Bạch, dùng thần khí khiến con bé ngừng cử động, ả lấy mất thần khí bên trong ngực của Tiểu Bạch, chặt đứt ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch và chuẩn bị đưa cho Thục Nghi.
Hoàng Anh nhắc lại:
“Đưa ta thuốc giải.”
“Tốt lắm. Ta sẽ đưa thuốc giải với một điều kiện nữa: Ngươi phải đi cùng ta, Hoàng Anh. Ta cá là chủ nhân rất muốn gặp ngươi.”
Vô Ảnh xụi lơ trong vòng tay Tiểu Bạch, anh không muốn mất cả thần khí lẫn Hoàng Anh. Anh không ngờ có một ngày Hoàng Anh lại vì tính mạng của mình lại đem dâng hai thần khí cùng với chính bản thân mình cho Nguyên Sâm. Vô Ảnh lên tiếng ngăn cản:
“Hoàng Anh, em muốn anh phải đối mặt với mọi người sao đây hả? Em đừng đi, đừng vì anh mà hành động ngu ngốc nữa.”
Thục Nghi là người nói giúp Hoàng Anh:
“Ấy là cô ta biết độc mà mã sư của ta lợi hại như thế nào Vô Ảnh.”
Hoàng Anh đi về phía Thục Nghi. Ả vừa nói, vừa không dám nhìn Tiểu Bạch lẫn Vô Ảnh:
“Hai ngươi hận ta cũng được. Hai thần khí này ta phải đích thân giao cho Nguyên Sâm. Tiểu Bạch hãy đưa anh ấy về nhà Huyết Yêu, sau đó dùng thuốc giải cứu anh ấy. Nếu không cứu chữa kịp thời, chỉ mười phút sau, anh ấy sẽ chết.”