Thật ra thì trong lòng của các cô gái đều hiểu, tình cảm của tôi với Triệu Nhan Nghiên là sâu đậm nhất, nên các nàng đương nhiên tự hiểu, Triệu Nhan Nghiên sẽ là người đứng đầu.
“Đúng vậy, em Tuyết Quân, bọn chị thì không có ý kiến gì, nhưng cũng phải nói cho em biết trước, tránh bị lão công khi dễ.”
Triệu Nhan Nghiên gật đầu nói.
“Được rồi, Nhan Nghiên, Lưu Duyệt, không nên làm loạn nữa, em xem các nàng khác đâu có nói câu nào.”
Tôi vội vàng giảng hòa. Nguồn truyện: Truyện FULL
“Ai nha, lão công thiên vị!”
Lưu Duyệt đột nhiên kêu lên:
“Lão công vẫn nói là không thiên vị ai, nhưng hôm nay thiên vị rồi!”
“Tại sao anh lại thiên vị?”
Tôi sửng sốt.
“Lão công gọi chị Nhan Nghiên và các nàng đều bỏ họ đi cho thân mật, chỉ có em là không được như vậy…”
Lưu Duyệt giảo hoạt cười nói.
Tôi bây giờ có chút dở khóc dở cười. Mấy người cô gái này có phải là thông đồng đi ra ngoài hủy hoại hình tượng của tôi không! Sau này tôi mới biết, chúng nữ thấy tôi phong lưu thành tính. Chỉ cần đi với cô gái khác, đương nhiên các nàng không phản đối, nhưng vẫn phải nói để cho phát tiết bớt lòng ghen tức.
“Tên của em cũng chỉ có hai chữ!”
Tôi lắc đầu nói:
“Em muốn gọi thì gọi, sau này anh gọi em là Duyệt được rồi!”
“Ai nha… Buồn muốn chết, bỏ đi.”
Lưu Duyệt vội vàng lắc đầu.
“Lúc này em mới là nghe lời, em họ à.”
Tôi cười nói.
“A!”
Lưu Duyệt thấy tôi gọi nàng là em họ, mặt nhất thời đỏ lên.
Mặc dù tôi cùng với Lưu Duyệt đã hiểu là giữa chúng tôi không phải là anh em họ, nhưng mà mỗi lần triền miên, đều đều thích gọi nàng là em họ, nàng gọi tôi là anh họ.
Làm như vậy có tác dụng tăng thêm tình thú của hai người. Thật ra thì Triệu Nhan Nghiên với các nàng cũng biết chuyện này, bởi tất cả đều sinh hoạt chung một chỗ.
Nhưng bây giờ trước mặt người ngoài bị nói như vậy, Lưu Duyệt mặc dù gan lớn, nhưng vẫn đỏ mặt. Nhìn lại Triệu Nhan Nghiên và chúng nữ cười cười, đồng thời mang theo ánh mắt quỷ dị, Lưu Duyệt xấu hổ tới mức tìm một cái lỗ để chui xuống!
Hứa Tuyết Quân là người không hiểu chúng tôi nói gì, hỏi:
“Em họ? Chị là em họ của Lưu Lỗi?”
Lưu Duyệt vốn trong lòng có quỷ, lại bị Hứa Tuyết Quân hỏi như vậy, thì không biết nói như thế nào, dậm chân một cái trốn sau lưng của tôi.
Tôi thấy mục đích đã đạt được, nên nhìn Hứa Tuyết Quân nói:
“Không phải đâu, nhưng do thói quen nên gọi như vậy.”
“A”
Hứa Tuyết Quân tương đối đơn thuần, không nghĩ nhiều như vậy:
“Vậy thì gọi thêm mấy món thức ăn đi!”
“A… Được!”
Người bán hàng vội vàng cầm thực đơn tới, trải qua cảnh vừa rồi, hắn cũng hiểu đây toàn là bạn gái của một người, nhất thời không dám chậm trễ đứng lên. Bởi vì hắn cũng biết, người như vậy khẳng định là một đại thiếu gia, tính tiền luôn hào phóng.
Hứa Tuyết Quân mặc dù quyết định mời khách nhưng mà tiền trong túi lại không đủ mua những thứ… xa xỉ phẩm như Vây cá, bào ngư…, tôi nhìn thấu tâm tư của Hứa Tuyết Quân, mở thực đơn, gọi một mạch hơn mười loại thức ăn đắt nhất.
Hứa Tuyết Quân lập tức trợn mắt, đổ mồ hôi trán! Tiền trong túi không đủ trả, xem ra phải gọi đại ca góp thêm vào! Nếu như đã mời khách, nàng đương nhiên cũng không nói gì, chỉ tùy ý cho tôi chọn một đống thức ăn.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 382: Lưu Duyệt lúng túng