Ngay lúc này đây, bản thân Dung Lạc không thể nào ngăn cản việc ham muốn cô, càng không thể ngăn mình thoát khỏi hành động điên rồ không chút cố kỵ này. Vẫn cứ gắt gao cúi mặt hôn dần xuống chiếc cổ gợi cảm, nhẹ nhàng gặm nhắm vùng xương quai xanh xinh đẹp của cô, môi lưỡi càn rỡ qua lại, vừa hôn vừa đánh dấu từng vết hồng mai rực lửa.
Bản thân Dung Lạc nhận ra mình cũng đã hết sạch nhẫn nại và sức chịu đựng rồi.
Cảm giác khi chạm vào cô là kích thích lại vừa đau nhói khôn cùng, vừa đê mê vừa khát vọng.
Dung Lạc không thể nào dừng bản thân lại được nữa, lý trí đã lao đi như một mũi tên đã được bắn ra với tốc lực rất mạnh.
Cô gái đầu tóc nâu nhạt rối bời, vài lọn tóc bết dính lên trên má vì mồ hôi rịn ra thành từng hạt nhỏ, tròng mắt hổ phách trong veo của cô giờ đây ướt át, lại như kết nên một làn sương mỏng manh vô lực.
Cho dù là một bộ dạng bất lực cũng có thể gợi tình đến chết người, bảo Dung Lạc làm sao mà tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Cổ họng Dung Lạc bây giờ càng lúc càng thấy khô khan cực độ, khó khăn thở ra hồng hộc.
Sự nhẫn nại trong con người đã hoàn toàn bị lấn áp bởi dục vọng và khao khát chiếm hữu.
Lồng ngực Dung Lạc căng lên, hạ thân cũng đã không ngừng dâng lên khoái cảm đầy kích thích, đôi mắt xanh biếc mơ màng nhìn cô.
Càng nhìn lại càng bị dáng vẻ của cô mê hoặc đến mức đầu óc mơ màng không thể kiểm soát. Dung Lạc ghé sát người, thì thầm vào tai cô với giọng nói trầm đục và lệch lạc vì dục vọng:
“Hạ Nhi, tôi.. muốn em.”
Lời vừa dứt, bàn tay di chuyển xuống dưới, miết lên vùng đùi non nhẵn mịn của cô, chạm vào làn da với độ đàn hồi mềm mại đến kinh người ấy, toàn thân Dung Lạc run lên, ngón tay cơ hồ cũng run rẩy theo.
“Hạ Nhi! Tôi sẽ làm em quên đi Khương Tình. Quên toàn bộ.”
Lời nói đầy sắc niệm lẫn bá đạo ngang ngược của Dung Lạc văng vẳng bên tai cô.
Hạ Nhi cắn chặt môi tưởng chừng như bật cả máu.
Ngay lúc ngón tay kia sắp chạm vào giữa hai chân cô, Hạ Nhi cắn chặt môi rồi mở miệng:
“Dung Lạc!”
Giọng nói cô tĩnh mịch, rất ngắn gọn gọi lấy tên Dung Lạc.
Dung Lạc dừng lại động tác, nhưng không hề ngẩng đầu lên.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, đè nén giọng mình đến mức thấp nhất:
“Không phải cô muốn tôi sao? Thả tay tôi ra đi.”
Dung Lạc ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc hẹp lại, tia mắt hơi rung chuyển một lần, cánh môi mỏng ướt át mở ra, tà mị khàn giọng nói:
“Thả em ra? Em sẽ chống cự.”
Giọng nói ấy trầm lặng bất an, còn mang theo một hơi thở đầy khát vọng đang được bùng cháy, là một thứ âm thanh nặng nhọc mất kiểm soát.
Hạ Nhi bỗng dưng cười khẽ một tiếng vô cùng kiều mị, ánh mắt hổ phách nhìn thẳng vào mắt Dung Lạc, giọng nói nhẹ bẫng như bồ công anh trong gió, vô hạn câu người:
“Tôi không chống cự. Không phải cô muốn tôi sao? Thả tay ra.”
Dung Lạc nhìn cô, sự trầm đục trong đôi mắt bị nhấn sâu xuống tận cùng bởi những thứ đẹp đẽ nhất trong đôi mắt hổ phách của cô.
Hạ Nhi đúng là không hề chống cự, vẫn nhìn Dung Lạc với vẻ mặt hết sức nhu thuận, còn cười đến vũ mị, mê hoặc chúng sinh.
“Dung Lạc, cô giữ chặt tôi thế này. Làm sao tôi hưởng thụ được? Bổn tiểu thư không muốn lần ‘làm tình’ đầu tiên của cô và tôi lại trở thành một ‘thảm cảnh nhân gian’ đâu. Thả tay tôi ra.”
Đầu óc Dung Lạc như bị thôi miên bởi những âm thanh khiêu gợi đó, vô thức khép chặt hai mắt lại.
Hạ Nhi lại cười, nụ cười quá đỗi mỏng manh.
Cô khép mắt:
“Không tin tôi sao? Sức của tôi làm sao chống lại được cô. Đã không thể chống lại đành mặc sức hưởng thụ vậy. Thả tôi ra đi.”
Giọng nói của cô nhẹ như một vệt nắng mai, vụng về xé tan màn sương mờ lúc sáng sớm.
Âm thanh ấy rất đẹp, đổi lại cũng rất buồn.
Một nét buồn nhưng lại đẹp đến nao lòng, khiến Dung Lạc sửng sốt, tâm trí đang bị dục vọng làm cho mờ mịt bỗng từng chút trở về.
Hạ Nhi nhìn thấy chút dao động trong tâm trí Dung Lạc, lập tức ưỡn cong người, điều khiển phần đùi non mềm mại chủ động cọ sát phần hạ thân Dung Lạc, rên khẽ:
“Ah~”
Âm thanh vũ mị đến cực hạn đó bỗng khiến bầu không khí trở nên nóng đến cuồng nhiệt.
Tâm trí Dung Lạc lúc này như bị nứt vỡ ra thành từng mảng ghép rời rạc sau tiếng rên đó của cô, cũng vì thứ cảm giác kích thích tột độ từ giữa hai chân truyền đến, lí trí lại trôi dạt ra xa không thể níu lại.
Sự tỉnh táo còn sót lại duy nhất trong tâm trí Dung Lạc đã hoàn toàn triệt để sụp đổ.
Dung Lạc mất trí lao vào hôn cô, cắt ngang mọi tiếng kêu rên đầy mê hoặc trong thanh quản của cô.
“Hah.. ưm~ Hạ Nhi..” Dung Lạc vừa hôn vừa rên khẽ.
Giữa hai chân liên lục cọ sát vào phần đùi non trắng mịn của Hạ Nhi, một bộ dạng đã động tình đến cực điểm.
Hạ Nhi hé môi, thầm thì trong nụ hôn kích tình:
“Ngoan, mau thả tay ra.”
Dung Lạc quả thật ngoan ngoãn buông hai cổ tay Hạ Nhi.
Bờ môi mỏng rời khỏi cánh môi cô, chạm thật nhẹ lên chóp mũi của cô, rồi ngậm lấy vành tai cô, buông giọng thì thầm:
“Tôi muốn em! Muốn em…”
Lời vừa dứt, Hạ Nhi đột ngột mở toang cửa xe, mặc kệ tốc độ xe đang lao như tên bắn, cô nhảy ra ngoài.
“Mẹ kiếp!!” Dung Lạc thất kinh hét lên.
Ngay lập tức cũng không suy nghĩ mà mở tung cửa nhảy thẳng khỏi xe.
Thân thể Hạ Nhi trượt dài trên mặt đất đầy sỏi đá, bộ váy trên người nhanh chóng bị rách rưới, da thịt cũng bị đá nhọn đâm thủng, máu chảy khắp nơi.
Trên đoạn đường dốc vắng tanh, cả không gian tĩnh lặng bỗng chốc bị khuấy động bởi hàng loạt âm thanh hỗn loạn.
Khi Hạ Nhi suýt chút nữa đã lăn đến bên phía vách đá, Dung Lạc đã nhanh chóng bắt kịp lấy cô.
Cả hai trượt dài trên mặt đất, địa hình ngoại thành ở đây lại rất dốc, nên cho dù giữ được tay cô, thì cả hai vẫn bị lăn tới một khoảng rất xa.
Tiếng mưa nặng hạt trút xuống, Hạ Nhi mơ màng mở mắt, toàn bộ cơ thể đau nhức khôn xiết làm cô khẽ nhíu mày.
Tinh thần cô rã rời thành những mảnh vụn như thuỷ tinh, nó cứ không ngừng xáo trộn.
Nỗi đau thể xác quá lớn, Hạ Nhi mở to mắt nhìn lại mọi thứ, sát ngay bên cạnh cô là vách núi cheo leo, bên dưới là bờ biển đen ngòm rộng lớn, những ngọn sóng biển đang dâng cao dữ dội, đập vào vách đá tạo nên hàng loạt âm thanh đáng sợ.
“Tôi nói rồi, dù có chết tôi cũng không buông tha cho em.”
Giọng Dung Lạc lớn tiếng nói, trong quãng giọng hơi có chút nghẹn lại.
Hạ Nhi cắn chặt môi, không nói một lời.