…
Bóng đêm thâm trầm, Tịch Xuân Huyện nha vốn rất yên tĩnh, sang giờ tý, bỗng xuất hiện một đội quân được trang bị cây đuốc trông giữ, giáp trụ trọng khôi, một gã tướng lĩnh dẫn dắt thuộc hạ, đi tới phía trước huyện nha.
Lúc này nha môn huyện Tịch Xuân tạm thời do Lại bộ Thị lang Tô Khắc Ung dẫn đầu đám quan viên bộ Lại trấn thủ, trong đại lao huyện nha giam giữ hơn mười tên quan viên lớn nhỏ quận Nghi Xuân, Ngự lâm quân cũng canh giữ, bất thình linh có binh mã, lập tức kinh động huyện nha lý nhân, các Ngự Lâm quân canh giữ ở bên ngoài huyện nha, nhìn thấy một đám Thành Vệ Quân giống như hổ mà đến, đều có chút giật mình. Nhưng bọn họ không hổ là binh lính tinh nhuệ của Yến quốc, gặp chuyện bất loạn, sáu tên Ngự Lâm Quân rút ra bội đao, dàn hàng ngang trước của huyện nha trợn mắt nhướn mày, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào các quân sĩ trước mặt.
Số quân sĩ đến không dưới hai trăm người, thuần một sắc giáp trụ trong người, thắt lưng bội cương đao, tay phải cầm đuốc, tay trái còn lại là trường mâu. Thành Vệ Quân của Yến quốc cũng là đội quân tinh anh, dải mũ dài trong gió phiêu động, thoạt nhìn hơi có chút lành lạc ác nghiệt.
Hơn trăm cây đuốc, đem đến trước cửa huyện nha chiếu sáng như ban ngày, hơn hai trăm binh lính Thành Vệ Quân xếp thành hai lối đi, thẳng tắp, đứng vây trước cửa huyện nha chật như nêm cối. Trên cùng có một gã cưỡi con ngựa cao to thống lĩnh, nhìn quần áo và trang sức là một gã Giáo úy. Người này vẻ mặt lạnh lùng, nhìn mấy Ngự Lâm Quân, trầm giọng nói:
– Bản quan là Nghi Xuân Tân Nghĩa Thành Thành vệ quân Giáo úy Hạ Miễn, phụng mệnh Chư Cát Dân Chỉ huy sứ, tới đây có việc công, bẩm Tô Khắc Ung Tô thị lang, mở đại môn, ta muốn đi vào!
Chư Cát Chỉ huy sứ, đó là quan chỉ huy cao nhất của Tân Nghĩa Thành Thành Vệ Quân quận Nghi Xuân, hiện giờ nghe nói còn trấn thủ ở Tân Nghĩa Thành vốn bị hồng thủy vây quanh.
Mấy tên Ngự Lâm Quân thoáng nhìn nhau, lập tức có một người trầm giọng nói:
– Muốn gặp Tô thị lang, vì sao phải mang nhiều binh sĩ như vậy? Ngươi cầm trong tay vũ khí, ý muốn như thế nào?
Hạ Miễn âm thanh lạnh lùng nói:
– Các ngươi tuy là Ngự Lâm Auân, nhưng là binh sĩ Yến quốc, phải tuân thủ luật pháp Yến quốc. Bản Giáo úy phụng mệnh mang binh đi làm việc, ngươi không quan hệ gì, và ngươi cũng không có tư cách hỏi đến, mở cửa đại môn ra!
– Tô Thị lang đã đi nghỉ, nếu có chuyện muốn làm, ngày mai các ngươi hãy đến!
Binh lính Ngự Lâm Quân cũng không lùi bước, trầm giọng trả lời:
– Ta cũng phụng mệnh Hàn tướng quân, giữ vững nơi này, không cho phép những người tạp vụ tùy ý ra vào, các ngươi lui ra!
– Thật to gan!
Hạ Miễn dữ dội quát một tiếng, rút đao ở thắt lưng, lưỡi đao hướng chỉ thẳng Ngự lâm quân.
– Các ngươi không muốn sống nữa sao? Ta là Giáo úy của Thành Vệ Quân quận Nghi Xuân, bảo hộ an nguy Nghi Xuân là nhiệm vụ của ta. Tịch Xuân huyện thành cũng trong phạm vi chúng ta bảo hộ, huyện nha lại là nơi trọng yếu, chính là trọng điểm hộ vệ của Thành Vệ Quân, Ngự Lâm Quân các ngươi còn không cút đi, để tránh rước họa vào thân, đến lúc đó đại gia các ngươi nhục nhã không còn mặt mũi, lại còn sinh ra nhiều chuyện phiền toàn nữa!
Chợt nghe một thanh âm cách đó không xa vang đến:
– Ngự Lâm Quân cho tới bây giờ không sợ việc này, dám đứng trước Ngự Lâm Quân gây rối, ta hỏi lại ngươi, ngươi không biết sợ là gì sao?
Thanh âm này vang ra ở phía sau sườn Hạ Miễn. Hạ Miễn nhíu mày, quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đang từ giữa Thành Vệ Quân đi tới. Người nọ cũng là một người Ngự Lâm Quân, râu ria rậm rạp, quân mũ và áo giáp rất đẹp, tướng mạo bình thường nhưng đi ở giữa các binh sỹ khó có thể nghiêm khắc uy thế bằng. Binh lính Thành Vệ Quân trơ mắt mà nhìn hắn theo đám người mà đi xuyên qua, đến phía trước đại môn huyên nha, cũng không dám nhúc nhích.
– Ngươi là… ai?
Hạ Miễn lạnh nhìn kỹ người nọ, không khách khí hỏi han.
Người nọ thản nhiên cười, nói:
– Ngự Lâm Quân kỵ binh Hộ quân úy Tiếu Mộc!
Hạ Miễn nhíu mày:
-Hóa ra là ngươi. Ngươi đã đến từ lúc nãy. Tiếu Hộ quân úy, nơi này Ngự Lâm Quân đều là người của ngươi? Còn không đưa hết bọn thuộc hạ đi, để tránh xảy ra những chuyện phiền toái!
– Phiền toái? Nhĩ lực của ngươi dường như không tốt.
Tiếu Một thản nhiên nói:
– Bản quân úy vừa mới nói, ta không sợ hãi phiền toái, Ngự Lâm Quân lại không sợ hãi phiền toái… Hơn nữa, Ngự Lâm Quân thủ hộ ở huyện nha, đó là Hàn tướng quân tự mình hạ lệnh, nếu muốn Ngự Lâm Quân rút đi hết, ngoại trừ Hàn tướng quân ra lệnh, ai hạ lệnh cũng vô dụng. Quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm trách nhiệm, Hàn tướng quân đã có lệnh, ta đương nhiên chấp hành mệnh lệnh!
Hạ Miễn cười lạnh nói:
– Nói như vậy, các ngươi là muốn cùng Tô Khắc Ung cấu kết với nhau làm việc xấu, ý đồ cấu kết tác loạn ?
Tiếu Mộc đôi mắt hiện lên sắc lạnh, những lời của Hạ Miễn khiến hắn lập tức hiểu ra một điều nguy hiểm gì đó đang đến.
Hôm qua đang lúc hoàng hôn, Hàn Mạc và Miêu Võ mang theo mấy Ngự Lâm Quân ra khỏi thành, đến bây giờ còn chưa thấy trở về, Tiếu Mộc thấy lo lắng vô cùng, cảm giác đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ Ngự Lâm Quân ngoại trừ hắn, còn có Tiết Thiệu trấn thủ.
Nhưng Ngự Lâm Quân chức trách chủ yếu là phải bảo vệ tốt huyện kho lương của huyện Tịch Xuân và kho lương của Hồng gia. Nơi đó lương thực so với hoàng kim còn quý trọng hơn nhiều, đều là lương thực cứu dân chúng, tuyệt đối không để mất, Ngự Lâm Quân chủ lực lại không thể rời khỏi nửa bước, phải chặt chẽ canh giữ hai nơi.
Tiết Thiệu đóng tại nhà kho của huyện. Tiếu Mộc vốn là canh giữ ở nhà kho của Hồng gia, nhưng bộ hạ báo có một đám Thành Vệ Quân nửa đêm từ ngoài thành tiến vào bên trong thành, một đám như lang giống như hổ, Tiếu Mộc lập tức sinh ra cảnh giác theo đuôi mà đến.
Hắn trong lòng vô cùng hiểu rõ, cái gọi là lai giả bất thiện, nhóm người này thình lình có Thành Vệ Quân xuất hiện, tuyệt đối có âm mưu quỷ kế. Lúc này Hạ Miễn buông một câu, lập tức khiến Tiếu Mộc nhạy bén mà cảm giác được, nhóm người Thành Vệ Quân, chỉ sợ chủ yếu mục tiêu là hướng về phía đám người Tô Khắc Ung.
Trong huyện nha của Tô Khắc Ung không có tới hai mươi quan viên bộ Lại cùng với tùy tùng, mặt khác có không đến hai mươi binh lính Ngự Lâm Quân và cũng chỉ chừng đó nha sai.
Đám nha sai này đương nhiên sẽ không chống đỡ cho Tô Khắc Ung.
Ngự Lâm Quân phụng mệnh bảo vệ Tô Khắc UNg, có mấy chục Ngự Lâm Quân tuy mỗi người sung mãn khác thường, nhưng hôm nay nhóm Thành Vệ Quân tới đây Tiếu Mộc chỉ đảo qua liếc mắt một cái, biết được bên trong có nhiều người không bình thường, chỉ sợ không ít cao thủ Hạ tộc trong đó, lại cũng lo lắng trong ngoài huyện nha môn cùng xuất kích, Ngự Lâm Quân tuyệt đối không có khả năng chống đỡ được bọn Thành Vệ Quân tấn công vào.
Huống chi với tình huống này, tung tích Hàn Mạc không rõ, Ngự Lâm Quân càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, miễn sao không để cho người khác biết lọt vào cạm bẫy.
Tiếu Mộc cau mày, đầu óc quay cuồng, đang suy tư tìm đối sách, lại nghe phía sau “cạch cạch” rung động, là cửa huyện nha môn chậm rãi mở, một bộ cáng nâng đi ra, Tô Khắc Ung ngồi ở trên cáng, ho khan, đợi cho hết đợt ho khan, mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Miễn, thản nhiên nói:
– Bản quan chính là Tô Khắc Ung!