Từ một phiến tinh không khác hiện ra, đám người này tấn tốc giới bị bốn phía, có người lấy ra tinh đồ tra xem, kinh ngạc nói:
– Cực lạc giới?
Lập tức những người khác cũng lấy ra tinh đồ tra xem, Hỏa Chân Quân hắc hắc nói:
– Đây là một thông đạo khác thông tới Cực lạc giới?
Sự chú ý cua Diêm Tu tựa hồ không đặt ở thoại đề ma bọn họ đang nghị luận, ánh mắt nhìn quét trong tinh không, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
Không lâu sau, từ trong tinh không có một người thân mặc áo choàng màu đen đang bay tới bên này, bên này lập tức lâm vào giới bị. Hai tay người đến ngắt ra một cái đồ án, bây giơ Diêm Tu mới khoát tay ra hiệu đám người ngăn trở nhường đường, mà bạn thân Diêm Tu cũng chạy tới nghênh đón.
Người dưới lớp áo choàng ngẩng mặt lên, là một nữ nhân kiều mỹ, tay ngọc vươn ra ném nhanh một chiếc ngọc điệp cho Diêm Tu.
Diêm Tu tiếp đến trong tay vừa nhìn, là một khối ngọc điệp trắng không, liền viết vào bên trong một chữ “ngọc”, lại ném ngược trở về.
Nữ nhân kia tiếp đến trong tay xem qua, viết xuống một chữ “miêu”, liền ném trở lại.
Diêm Tu xem qua rồi bóp nát ngọc điệp, gật đầu với nàng.
Nữ nhân kia truyền âm với Diêm Tu nói:
– Nhiều người quá dễ thấy, còn cần dịch dung cải trang cái đã.
Ngón tay chỉ bốn nữ nhân Kim Man, Lục Ca, Ly Hoa cùng Mục Phàm Quân:
– Nhan sắc bốn ngươi các nàng là thích hợp nhất, đáng tin không?
Diêm Tu quay đầu nhìn lại, tiếp đó mời bốn nữ nhân đi sang thượng nghị, những người khác đồng ý, chỉ riêng Mục Phàm Quân cự tuyệt.
Sau cùng toàn bộ nhân viên bị thu gom, tính cả Diêm Tu cũng bị thu vào trong túi, nữ nhân áo choàng kia thì lĩnh Kim Man, Lục Ca, Ly Hoa đến tinh thể phụ cận cải trang ăn mặc, thay toàn đồ gợi cảm, khắp nơi xuân quang ngoại tiết, chính là cách ăn mặc của La Sát Môn, cũng là nguyên nhân khiến Mục Phàm Quân cự tuyệt, để da thịt bản thân lộ ra khắp nơi thì thà giết nàng còn hơn.
Ba người lại giúp nhau động chút tay chân lên mặt, khiến ba người nhìn qua hoàn toàn khác hẳn ban đầu.
Sau cung nữ nhân kia cũng lấy xuống áo choàng, qua cách ăn mặc trên ngươi rõ ràng là đệtử La Sát Môn, dẫn theo ba nữ nhân khoái tốc rời đi.
Dưới sự dẫn dắt của nội ứng bên trong, một đường tránh qua quan tạp, cuối cùng đặt chân tới tinh vực phụ cận Linh sơn, đáp xuống trên một tinh cầu hoang vu.
– Chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, vào sâu bên trong đều là người của Phật chủ, chúng ta cũng không có năng lực.
Nữ đệ tư La Sát Môn hai tay hợp mười, cáo từ rơi đi.
Ba người Kim Man tấn tốc đổi về trang phục ban đầu, phóng ra đám người Diêm Tu.
Một đám người chụm đầu vào nhau thượng nghị, Diêm Tu kể qua đại khái tình hình.
Ba lão yêu quái tựa hồ không quá vừa ý, Ngô Trường nói:
– Nếu nhân viên lưu thủ chỉ có một trăm triệu nhân mã, chúng ta chưa hẳn không thể đánh vào Linh sơn, cớ gì phai lề mề thế này?
Diêm Tu:
– Nếu chỉ đơn giaản là vì tấn công Linh sơn, bệ hạ sẽ không chỉ phái tới một trăm triệu nhân mã, mà là tập trung ưu thế binh lực tấn công.
m Nhị Lang chỉ về hướng Linh sơn, nói:
– Người trong Trấn yêu tháp thì phải làm sao? Nếu chúng ta tiếp tục lề mề thế này, bọn họ sẽ rất nguy hiểm.
Diêm Tu âm sâm khàn khàn nói:
– Muốn động thủ thì đa sớm động thủ rồi, không đến mức bị bức bất đắc dĩ thì bọn họ sẽ không ra tay với người trong Trấn yêu tháp đầu. Lần hành động này chẳng những muốn cứu người, còn phải phối hợp đại quân bên ngoài.
Hỏa Chân Quân khẽ vung tay:
– Không được, cứu người trước!