Diệp Ly còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đỏ bừng liền bị người khác nhiệt tình nuốt lấy, trong nháy mắt hai người liền lâm vào lửa nóng triền miên lưu luyến . . . . . .
Cuộc chiến của Mặc gia quân với Bắc Nhung vẫn tiếp tục, nhưng bên trong đã phát sinh rất nhiều biến hóa quả thật không như người ngoài nói vậy. Vị kia mới vừa tới đại doanh Bắc Nhung, sứ giả mưu toan nhúng chàm binh quyền đại quân Bắc Nhung nhưngvài ngày sau bởi vì khí hậu không hợp mà chết. Đợi đến người của Gia Luật Hoằng chạy tới nhặt xác đã không kịp, đã bị Gia Luật Dã một mồi lửa đốt , ngay cả mảnh vụn cũng không còn dư lại.
Đương nhiên người của Gia Luật Hoằng giận tím mặt, nhưng đã thấy được thủ đoạn của Gia Luật Dã cũng không dám chính diện đối địch hắn nữa, trực tiếp viết một phong mật thư đưa về cho Vương đình Bắc Nhung, bẩm báo ngay trước mặt Bắc Nhung Vương .
Tất nhiên Bắc Nhung Vương giận dữ, vốn là Gia Luật Dã xuất binh tiến công Đại Sở, sau khi chiếm cứ Đại Sở tảng lớn thổ địa này thì công trận sặc sỡ có thể nói là đứng đầu trong hoàng tử và võ tướng Bắc Nhung. Lại bắt đầu mơ hồ không nghe chỉ huy rồi, sau đó ở Ly thành, lại để cho Thanh Y Na mà Bắc Nhung Vương đang sủng ái vô cớ bỏ mình. Sau khi Gia Luật Hoằng trở về đương nhiên không tránh được thêm dầu thêm mở, để cho Bắc Nhung Vương càng thêm có chút không yên lòng Gia Luật Dã. Nhưng cho dù như thế cũng không có cảm thấy Gia Luật Dã sẽ có dị tâm gì, cho nên thời điểm Gia Luật Dã cầu viện , Bắc Nhung Vương nói cũng không nói liền chọn Hách Liên Chân mà mình không quá thích, phái binh tăng viện đi. Lại không nghĩ, lần này mình chỉ phái người đi khiển trách hắn mấy câu, thì sứ giả đó lại vô duyên vô cớ chết đi . Nếu nói là cái gì khí hợp không hợp, Bắc Nhung Vương căn bản không tin. Bắc Nhung Vương sở dĩ phái hắn đi trước Đại Sở truyền chỉ, bởi vì hắn từng đi qua Đại Sở.
Sau khi Bắc Nhung Vương giận dữ, lập tức hạ lệnh chiếu Gia Luật Dã lập tức trở về Bắc Nhung, chiến sự giữa Mặc gia quân cùng binh quyền toàn bộ giao cho Thái tử Gia Luật Hoằng xử lý. Nhận được ý chỉ Bắc Nhung Vương, Gia Luật Hoằng mừng rỡ, không nói hai lời liền thu thập hành trang ra roi thúc ngựa chạy tới Đại Sở.
Trên chiến trường, mấy ngày nay đại quân Bắc Nhung và Mặc gia quân liên tục giao chiến cũng có thắng có bại. Nhưng chiến tuyến đại quân Bắc Nhung từ từ bắt đầu chuyển dời về phía sau. Hiện nay, ở phương bắc càng rét lạnh, cảnh nội Bắc Nhung lại càng đã ngàn dặm đóng băng vạn dặm tuyết bay. Vô luận là lương thực hay binh lính cũng cực kỳ khó khăn mà bổ sung thêm. Địa phương Đại Sở mà bọn họ sở chiếm cứ mấy năm này lại bị tao đạp đất cằn ngàn dặm, không có người ở. Vì vậy so với Mặc gia quân liên tục có lương thực thì các tướng sĩ Bắc Nhung mùa đông này trôi qua đáng được xưng là thống khổ rồi.
Một ngày kia, Mặc Tiểu Bảo hưng phấn từ màn trướng của mình lao ra, như gió xông vào trong đại trướng Mặc Tu Nghiêu, trong tay đắc ý quơ mấy tờ giấy tràn ngập chữ “Phụ vương! Mẫu thân! Con đã nghĩ ra!”
Lúc này đã gần cuối năm, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang cùng các tướng lĩnh thương nghị bước kế tiếp nên làm như thế nào. Mặc dù bọn họ bên này mắt thấy nắm chắc phần thắng, nhưng phía nam bên kia đọ sức với Lôi Chấn đình quả thật cực kỳ khó khăn. Mặc dù có mấy lão tướng liên thủ khó khăn lắm mới ngăn cản được bước chân của Lôi Chấn đình, nhưng nếu như bọn họ bên này cứ kéo dài thì đợi đến sau khi đại quân Mặc Cảnh Lê chạy tới chỉ sợ thế cục tiền tuyến phía nam sẽ lập tức bại.
Thấy Mặc Tiểu Bảo xông tới, các tướng lĩnh không khỏi hiếu kỳ nhìn Mặc Tiểu Bảo. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, nhận lấy phương án Mặc Tiểu Bảo viết ra nhìn một chút, chẳng nói đúng sai. Mặc Tiểu Bảo đắc ý vô cùng cười nói: “Như thế nào? Phụ vương, suy nghĩ của hài nhi không tệ chứ?”
Mặc Tu Nghiêu tiện tay giao đồ cho Diệp Ly, Diệp Ly nhìn xong rồi cười với Mặc Tiểu Bảo một cái, qua tay giao cho Vân Đình phía dưới sớm đang duỗi cổ hóng. Mặc Tiểu Bảo thấy mẫu thân cười với mình, nhất thời trong lòng cũng yên tâm.
Phía dưới, mấy tướng lãnh châu đầu ghé tai nhìn đồ trong tay Vân Đình, gật đầu lia lịa khen ngợi, “Lấy bẫy rập vây khốn kỵ binh Bắc Nhung, còn có chông sắt. . . Ừ, chém đùi ngựa. . . Dụ đại quân Bắc Nhung vào trong núi vây lại. . . . . . Ý kiến hay, do thế tử nghĩ ra được?” Cũng không phải nói những thứ chủ ý làm trò này đến cỡ nào kinh thái tuyệt diễm, dù sao nơi này có một phần lớn cũng là mấy ngày nay bọn họ đã chơi đùa qua. Huống chi có một chút biện pháp đối phó kỵ binh mọi người đã biết. Nhưng Mặc Tiểu Bảo thì khác, bé mới bảy tám tuổi, có thể nghĩ tới nhiều như vậy, thậm chí ngay cả đặc điểm binh lực của đại quân Bắc Nhung cùng với địa hình hai bên phương giao chiến đều hiểu rõ. Cái này cũng không phải là một đứa bé có thể làm được. Mọi người không khỏi ở trong lòng than thở, không hổ là Tiểu thế tử của Định Vương phủ , quả nhiên là sớm tuệ vô cùng.
Mặc Tiểu Bảo dương dương đắc ý ngó chừng Mặc Tu Nghiêu, nhìn chằm chằm hắn đợi nói nhận thua.
Mặc Tu Nghiêu lười biếng nhìn bé một cái, nhìn Tôn Diệu Vũ phía dưới hỏi: “Diệu Võ, ngươi nói, phần kế hoạch này của Thế tử, có thể áp dụng sao?” Tôn Diệu Võ có chút làm khó nhìn vẻ mặt mong đợi của tiểu Thế tử một cái, do dự nói: “Cái này. . . kế hoạch của tiểu Thế tử rất khá. Nhưng . . . địa hình này cách chỗ hiện tại của chúng ta một hai trăm dặm xa a. Hôm nay chúng ta ở là vùng đất bằng phẳng, tiểu Thế tử này. . . Dụ vào thâm sơn, diệt cùng lúc, chỉ sợ hơi khó khăn.”
A? Mặc Tiểu Bảo nhất thời há hốc mồm, thấy phụ vương nhà mình cười, không cam lòng giơ chân nói: “Này không công bằng! Tôn tướng quân chỉ cần nói kế hoạch của Bản thế tử lúc trước có thể thực hiện hay không là được .”
Tôn Diệu Võ suy nghĩ một chút, rất thành tâm nói: “Mặc dù còn có khuyết điểm nhỏ, có điều khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, chắc là có thể .”
“Phụ vương. . . . . . .” Mặc Tiểu Bảo đắc ý quay đầu lại, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn bé, ôn hòa từ ái nói: “Tiểu Bảo à, có một câu cha muốn nói là mặc dù không biết có người dạy con chưa, nhưng vẫn phải nói cho con biết. Có câu . . Binh quý thần tốc. Hiện tại đã qua hơn một tháng rồi, nếu để cho con lãnh binh đánh giặc, chẳng lẽ con muốn nói với Gia Luật Dã, Bản thế tử còn chưa nghĩ ra kế sách đối địch, chúng ta qua một tháng sau đánh tiếp? Hử?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo đang đắc ý nhất thời xụ xuống, đáng thương nhìn Diệp Ly. Diệp Ly nở nụ cười chân thành nhìn bé, vừa nhìn vẻ mặt của mẫu thân, Mặc Tiểu Bảo cũng biết cầu trợ vô vọng rồi. Về mặt khác, Mặc Tiểu Bảo cũng hiểu Mặc Tu Nghiêu nói cũng không sai, bé tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nếu quả thật để cho bé ra trận đánh giặc, địch nhân há lại sẽ cho bé thời gian một tháng để cho bé từ từ suy nghĩ kế sách? Lại nghe tình hình chiến đấu của Mặc gia quân hơn một tháng nay, trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo có chút tối tăm rồi, thì ra là mình không hề thông minh giống như mình suy nghĩ.
Thật ra Mặc Tiểu Bảo quá mức nghiêm khắc bản thân, lấy tuổi của bé có thể trong thời gian hơn một tháng nhìn xong binh thư Mặc Tu Nghiêu cho bé, còn có thể nghĩ ra kết hợp địa hình cùng với chiến lực hai quân ngay lúc đó, có thể làm cho tướng lãnh như Tôn Diệu Vũ đánh giá kế hoạch khuyết điểm không che lấp được ưu điểm , đã đủ để tự kiêu ngạo rồi. Nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không có đi an ủi bé. Thế tử Định Vương phủ trời sinh sẽ phải gánh vác trách nhiệm nặng hơn so với các hài tử bình thường khác , tới thời điểm thích hợp cho Mặc Tiểu Bảo một chút áp lực cũng là có thể.
Thấy bé nhận thua, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn bé nói: “Như vậy. . . Bây giờ không phải là nên đi thực hiện hứa hẹn rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo nhất thời tối sầm, cứng ngắc nghiêng đầu đi nhìn Diệp Ly. Diệp Ly cười nói: “Tiểu Bảo, nguyện đánh cược rồi khi thua thì phải chịu thua. Lần này. . . Coi như là mua một cái giáo huấn đi. Học được khôn ngoan nhìn xa trông rộng.” Sau này không nên tùy tiện cùng phụ vương con đánh cuộc nữa.
Mặc Tiểu Bảo hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, tức giận chạy ra khỏi doanh trướng. Thấy bộ dáng bé như thế, tất cả mọi người hơi ngạc nhiên, rốt cuộc tiểu Thế tử cùng Vương gia đánh cuộc cái gì? Rối rít cáo từ Mặc Tu Nghiêu cùng Diệp Ly, chuồn ra lều lớn đi xem tiểu Thế tử thực hiện đánh cuộc đi. Mặc Tu Nghiêu cũng không làm khó, vung tay lên để cho tất cả mọi người đi ra ngoài.
Mặc Tiểu Bảo chắp tay sau lưng đứng vị trí trong đại doanh nhiều người đi lại nhất. Binh sĩ lui tới thấy vóc dáng nho nhỏ của tiểu Thế tử, khuôn mặt lớn lên như một tờ giấy tinh sảo nhỏ nhắn nhưng vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi làm như người ta dừng bước lại để xem một chút tiểu Thế tử đang làm gì đó.
Mặc Tiểu Bảo cắn răng, ánh mắt như đao hung hăng bắn càn quét tướng sĩ chung quanh. Bất đắc dĩ lại phát hiện người chung quanh không chỉ không bởi vì hắn nhìn chằm chằm mà giảm bớt ngược lại còn càng ngày càng nhiều. Chỉ đành phải cắn răng một cái, nhắm mắt lại kêu lớn: “Bản Thế tử gọi là Mặc Tiểu Bảo!”
Tại chỗ các tướng sĩ cũng sửng sốt, cũng không biết là người nào bật cười một tiếng, người chung quanh cũng ầm ầm cười to. Thật ra cái tên Tiểu Bảo này thì rất thường gặp, nhưng , bình thường các nhà không biết chữ đặt hoặc lấy làm nhũ danh. Cũng thường là ở trong nhà mới gọi. Hôm nay, một cái tên vừa thân thiết hòa ái vừa đại chúng đặt trên Thế tử Định Vương phủ tôn quý vô cùng, lại làm cho người cảm thấy vô cùng buồn cười. Đang nhìn nhìn tiểu Thế tử mặc cẩm y màu đen, bộ dáng tuyết ngọc khả ái, lại cảm thấy cái tên này thế nhưng lại đặc biệt chuẩn xác.
Cảm giác bị cười nhạo, khuôn mặt nhỏ Mặc Tiểu Bảo đỏ lên, dậm chân liền một lần nữa xông vào trong đại trướng. Vọt vào trong ngực Diệp Ly , ủy khuất vô cùng, “Mẫu thân. . . . . . ”
“Tốt lắm, mọi người không phải là cười nhạo con.” Diệp Ly mỉm cười trấn an nhi tử . Mặc Tu Nghiêu cũng cười đặc biệt vui vẻ, không chút nào để ý lòng tự ái của nhi tử. Chỉ nhìn thấy Mặc Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi, ôm hận không dứt. Ở trong lòng yên lặng oán giận tổ phụ của mình, tại sao ban đầu thế nhưng không có cho phụ vương bé một nhũ danh để bé gọi.
“Mẫu thân, phụ vương xấu, phụ vương bắt nạt Tiểu Bảo.” Mặc Tiểu Bảo nước mắt rưng rưng nói.
Diệp Ly cúi đầu hôn nhẹ trán bé rồi cười nói: “Ai bảo con muốn với đánh cuộc phụ vương con ? Nói một chút xem, lúc cùng phụ vương đánh cuộc đang suy nghĩ gì?” Mặc Tiểu Bảo cúi đầu không nói gì, khi phụ vương nói đánh cuộc với bé thì bé chỉ nghĩ đến mình thành công sẽ như thế nào như thế nào, nhưng không có cẩn thận nghĩ mình rốt cuộc có thể thành công hay không . Mặc dù đây là phụ vương mai phục cho mình một cái bẫy, nhưng nếu như mình không đắc ý vừa tự cao tự đại mà nói…, có lẽ căn bản sẽ không mắc lừa.
“Mẫu thân. . . . . .”
Diệp Ly nhướng mày nói: “Biết rõ sai rồi.”
“Vâng. . . . . .” Mặc Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, xấu hổ núp ở trong ngực Diệp Ly không chịu ra. Diệp Ly kéo ra cười tủm tỉm nói: “Hài tử ngốc, thua phụ vương con thì xấu hổ gì chứ? Chỉ cần nhớ kỹ bài học lần này là được, phụ vương của con lúc bằng tuổi con cũng như con vậy, cả ngày nghĩ tới đấu pháp với ông nội và bác đấy.”
“Thật?” ánh mắt Mặc Tiểu Bảo sáng lên, lấp lánh có thần nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, hài hước liếc Mặc Tiểu Bảo một cái nói: “Nhưng Bản vương cũng không có đần như vậy.”
“Bản thế tử một ngày nào đó sẽ thắng !” Mặc Tiểu Bảo hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo vênh lên.
Mặc Tu Nghiêu mạn bất kinh tâm gật đầu nói: “Bản vương chờ.”
“Hừ!” Mặc Tiểu Bảo hầm hừ quay đầu đi, “Bản thế tử sẽ không để cha chờ lâu. Cha chờ đi, Bản thế tử nhất định cũng làm cho cha trước mặt mọi người tuyên cáo nhũ danh của mình.”
“Tùy .”
Hình như bị thái độ Mặc Tu Nghiêu giận đến không nhẹ, Mặc Tiểu Bảo dậm chân một cái, như một cơn gió chạy ra khỏi lều lớn.
Nhìn bóng lưng Mặc Tiểu Bảo rời đi, Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Hiện tại chàng cao hứng?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “A Ly, ta cũng là vì Tiểu Bảo tốt. Nàng xem một chút tiểu tử này, tuổi còn nhỏ ánh mắt cũng để trên đỉnh đầu đi. Không hung hăng chèn ép nó, chừng hai năm nữa chỉ sợ ngay cả mình họ gì cũng không biết nữa.”
Diệp Ly nhún nhún vai nói: “Chàng là phụ thân, chàng dạy bé thế nào , ta không quản, nhưng. . . Nếu tương lai chàng thật bị Tiểu Bảo dẫm ở dưới lòng bàn chân, cũng đừng khiến ta và chàng cùng mất thể diện.”
Mặc Tu Nghiêu đưa tay lên ôm nàng vào lòng, cười nói: “Vợ chồng nhất thể, nếu như ta thật mất thể diện, A Ly nhất định cũng mất thể diện . Nhưng mà . . Mặc Tiểu Bảo muốn dẫm Bản vương ở dưới chân chỉ sợ còn muốn tu luyện mấy chục năm nữa. Hơn nữa. . . Vì mặt mũi của A Ly, Bản vương cũng sẽ không mất thể diện .”
Diệp Ly cười như không cười nhìn của hắn nói: “Ta chỉ biết có câu gọi ‘mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây’, còn có một câu gọi ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết tại trên bãi cát’( nguyên văn: Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, tiền lãng tử tại sa than thượng). Vương gia, tự mình cẩn thận. . .”Mặc Tiểu Bảo thông minh cơ trí, bản thân kiêm hai nhà Từ gia cùng Định Vương phủ, nàng cũng cảm thấy tương lai Mặc Tiểu Bảo vượt xa Mặc Tu Nghiêu nói không chừng cũng có thể.
“Ha hả, Bản vương cũng nghe quá một câu nói, kêu gừng càng già càng cay.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Trong màn trướng của Mặc Tiểu Bảo , Mặc Tiểu Bảo đang gục ở bàn đọc sách liền cố gắng cầm bút viết nhanh. Thị vệ tùy thân hầu hạ của bé nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiểu Thế tử thỉnh thoảng vặn vẹo dữ tợn thỉnh thoảng si ngốc bật cười, trong lòng không khỏi nhảy một cái, “Tiểu thế tử, ngài muốn làm cái gì?”
Mặc Tiểu Bảo cười quái dị, búng lá thư đang viết trong tay , “Ta muốn cậu cả gửi một số sách tới đây cho ta. Từ hôm nay trở đi Bản thế tử muốn hàn song khổ độc*!” Thị vệ quay đầu đã một cái che đậy màn phía ngoài, gật đầu: bây giờ là đủ hàn .
* Hàn song khổ độc: là chỉ mấy thư sinh nghèo cố gắng học tập trong những ngày giá lạnh bên cửa sổ.
Một tháng sau, công tử Thanh Trần gửi sách cho Mặc Tiểu Bảo : 《 Hậu Hắc Học 》, 《 Cổ kim trí giả kỳ lược》, 《 Thái tổ binh điển 》, 《 Rắp tâm mưu lược 》, 《xx binh pháp 》, 《 Hoàng đế tâm thuật》. . . . . .