Huyện Mặc Nguyên được coi là một huyện thành giàu có tại nước Đình Lương. Trong huyện, có rất nhiều hộ gia đình phất lên nhờ nghề làm mực, và dĩ nhiên là họ sẽ phải thường xuyên cầu khấn thần linh cho chuyện làm ăn rồi. Nơi này không phải là một ngôi miếu đổ nát như Kế Duyên tưởng tượng. Thay vào đó, nơi cư trú của Thổ Địa Công chính là một tòa miếu đường khang trang, lại có một khu đại viện rộng lớn với hai lối ra vào.
Trong đó, có nhiều sương phòng và điện đường dành cho các tín đồ đến viếng và “cúng giường cho bảng công đức.” Nói trắng ra, họ cúng giường để được ghi tên lên bảng, sau đó hơn thua nhau xem ai quyên tiền nhiều hơn. Cơ mà, số tiền này hoàn toàn rơi vào tay người giữ miếu, thay vì Thổ Địa Công.
Hôm nay, người giữ miếu, hay còn đươc gọi là ông từ, đang nằm nghỉ ngơi dưỡng thần trong sương phòng. Về các phần việc liên quan đến miếu, dĩ nhiên là có hai người làm công quả tại miếu xử lý rồi.
Vốn dĩ chỉ là nghỉ ngơi, nhưng ông từ này chợt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức ông từ dậy.
“Ai thế? Ta chỉ vừa chợp mắt thôi mà?”
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Không có ai trả lời, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang vọng. Ông từ hơi bực bội, sau đó rời khỏi giường, bước ra mở cửa. . Truyện Mỹ Thực
“Ai thế?”
Nhưng lúc mở cửa, chẳng có ai trước mắt cả. Khi gã vừa nghĩ đây chỉ là một trò đùa, ánh mắt cũng đồng thời liếc xéo về phía trước.
Và ngay khi cúi đầu xuống, gã chợt trông thấy một ông lão chỉ cao gần bằng một nửa chiều cao của bản thân. Ông lão ấy đang chống một cây gậy, đứng ngay cửa ra vào.
“Thổ Địa gia?”
Ông từ hét lên kinh ngạc. Mặc dù kiếm được rất nhiều tiền từ miếu Thổ Địa, nhưng gã cũng là cúng bái thành kính mỗi ngày đấy. Tuy đó giờ luôn quỳ lại trước tượng đất sét, gã vẫn có thể nhân ra đây chính là chân thân ngài ấy dù mới nhìn qua đúng một lần.
Tương truyền, Thổ Địa Công rất lùn – hóa ra là sự thật!
“Ừm, xem ra ngươi vẫn có chút nhãn lực!”
Thổ Địa Công ừ nhẹ rồi vào thẳng vấn đề, không nói nhảm dông dài.
“Hôm nay sẽ có một vị khách quý đến thăm. Họ của vị khách này là Kế. Người ấy là một văn nhân nho nhã, mặc áo trắng. Ngươi đừng gọi thẳng tên của vị đó, cứ thưa Kế tiên sinh là được. Ngươi nhanh chóng thu dọn một căn phòng yên tĩnh và ngăn nắp đi. Có lẽ Kế tiên sinh sẽ tá túc một thời gian. Nhớ kỹ nhé, căn phòng đó phải yên tĩnh và ngăn nắp đấy!”
“Dạ dạ dạ, con đi chuẩn bị ngay!”
Sau khi ông từ chắp tay nhận lệnh, Thổ Địa Công lập tức biến mất bặt tăm.
“Ồ ồ…”
Giật mình một phát, ông từ tỉnh dậy khỏi chiếc ghế tựa bằng tre với tình trạng mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Gã nhìn vào trong nhà rồi xoay ra cửa; nơi ấy chẳng có ai cả.
“Là một giấc mơ ư? Không, giấc mơ này quá chân thực!”
Lại giật mình thêm lần nữa, ông từ trong dáng dấp ở độ tuổi trung niên cùng chòm râu ngắn bèn đứng dậy khỏi ghế. Gã lập tức cuộn lại chăn đệm trên giường mà không hề nghĩ ngợi gì thêm. Sau đó, ông ta lôi một tấm đệm mới từ trong rương ra, trải lại một tấm giường hoàn toàn mới trước khi bắt đầu quét dọn căn phòng thật sạch sẽ.
Xét về tính chất yên tĩnh và sạch sẽ, căn phòng của gã là nơi phù hợp nhất với hai tiêu chí này.
Sự thật đã chứng minh rằng, phản ứng của ông từ là rất chính xác và kịp thời.
Khoảng một khắc sau, nhân viên công vụ của miếu vội vã chạy đến phòng riêng của ông từ. Thấy gã đang quét dọn bên trong, người này bèn cẩn thận gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Triệu thúc, một ông vị tiên sinh họ Kế mặc áo trắng đến miếu Thổ Địa tìm ngài, còn nói ngài biết người đó nữa.”
Ông từ chợt sững sờ, sau đó mới vội vàng nói:
“Ừ ừ, ta biết rồi! Mời vào nhanh lên. À không! Đích thân ta ra mời người ấy vào!”
Mặc dù vị khách này rất nho nhã lễ độ, những rõ ràng là ông từ đây khá căng thẳng khi giao tiếp.
Sắp xếp chu toàn mọi chuyện, gã dẫn khách viếng về gian phòng đã chuẩn bị sẵn, còn không quên khẳng định sẽ lo toan ba bữa ăn mỗi ngày và chắc chắn không đến đây quấy rầy.
Nhận ra khách nhân không hề phàn nàn bất cứ một vấn đề nào, rốt cục thì ông từ mới yên tâm. Sau đó, trong lòng gã chợt dấy lên một cảm giác hưng phấn không thể kìm nén. Đây là vị khách quý mà Thổ Địa Công đích thân căn dặn gã phải tiếp đãi chu đáo, phải chăng chính là một vị thần tiên?
Ngược lại, Kế Duyên cũng không quan tâm gì nhiền, cứ yên tâm ở lại trong miếu.
Ngôi miếu Thổ Địa này tráng lệ hơn những gì mà hắn tưởng tượng rất nhiều. Thậm chí, căn phòng này còn tốt hơn những căn phòng hạng sang nhất của các quán trọ. Vốn dĩ, hắn tưởng mình phải trải chăn đệm để ngủ trên mặt đất, giờ lại có cảm giác khá hưởng thụ với hoàn cảnh này.
Chờ ông từ rời khỏi, Kế Duyên bèn đóng cửa lại, ngồi xuống bàn rồi trải “Kiếm Ý Thiếp” ra trước mặt.
Con hạc giấy trong ngực vội vàng bay khỏi túi gấm, vỗ cánh đáp xuống cạnh mấy con chữ. Ngay cả Thanh Đằng kiếm vẫn luôn giữ vẻ “lạnh lùng, xuất trần” cũng bay lơ lửng trước bàn.
Tuy nhiên, “Kiếm ý Thiếp” lại cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ con “chữ” nào hó hé thành lời cả. Có vẻ như bọn chúng đang sợ hắn chuẩn bị la rầy đây mà. Kế Duyên có thể cảm nhận được một cảm giác căng thẳng đang lan tỏa trên mặt giấy đầy chữ.
“Các ngươi bắt đầu có cảm giác, có ý nghĩ từ lúc nào vậy?”
Kế Duyên nhẹ giọng nói. Và để ngăn căn phòng này trở thành một cái chợ, hắn lập tức chỉ tay vào chữ “Kiếm” trên tờ thiếp.
Chữ “kiếm” này nhấc nhẹ thân chữ lên khỏi mặt giấy một chút, giống như đang nhìn chằm chằm vào Kế Duyên vậy. Sau đó, nó bay ra khỏi tờ giấy.
“Hồi bẩm đại lão gia! Khoảng tầm mười năm trước, chúng con bắt đầu có tí cảm giác mờ mịt. Chúng con ở cạnh người càng lâu, nghe người giảng đạo, thế là càng ngày càng… tỉnh táo! Chỉ là, chúng con chỉ có thể nghe, có thể suy nghĩ, nhưng không cử động được, cũng không nói năng gì được!”
Kế Duyên gật đầu, thảo nào bọn nhỏ này vẫn biết một số phép thuật trấn phái của hắn.
“Sao các ngươi không ngoan ngoãn ở lại ‘Kiếm Ý Thiếp,’ thế chẳng tốt à? Dù gì đi nữa, cuộn thiếp chữ này cũng là nhà của các ngươi mà. Ra khỏi gia môn, sẽ có nhiều nhọc nhằn đến thân. Tại sao phải bỏ nhà ra đi?”
Kế Duyên còn chưa nói xong, một trận phân bua ầm ĩ lập tức bùng nổ từ “Kiếm Ý Thiếp”:
“Chúng con cũng muốn ở lại cuộn thiếp chữ này nha!”
“Đúng vậy, nhưng tụi con yếu lắm. Cuốn sách này nặng quá, tụi con nâng không nổi ớ!”
“Dạ, nếu mang theo cuộn thiếp chữ này, chúng con không nhúc nhích được, cũng không bay được!”
“Đúng vậy đấy, sau đó chúng con đã đi tìm rất lâu, còn phải tránh gió tránh mưa nữa. Mãi đến khi ăn được mực chất lượng cao vào, chúng con mới đủ sức khỏe hấp thu một ít linh khí…”
“Đại lão gia, chúng con khổ nhắm ớ! Đại lão gia, đừng tức giận mà! Đừng trách chúng con nha!”
“Mà tại đại lão gia tặng cuộn thiếp chữ cho tên họ Yến đấy…”
“Chúng con cứ nghĩ là người không cần chúng con nữa!”
“Chúng con muốn đi tìm ngài đấy!”
“Đúng vậy, sau khi có thể di chuyển, điều đầu tiên mà tụi con làm là đi tìm đại lão gia!”
“Đúng đúng! Chúng con biết người đi về hướng Bắc!”
“Không phải, là hướng Tây nha!”
“Sai rồi, xuôi Bắc mới đúng!”
“Đi hướng Tây, khỏi nói nhiều!”
“Ta đi hướng Bắc!”
“Nè nè nè… người sai rồi nhá!”
“A a a a… Ngươi mới sai á!”
…
“Đừng cãi nữa… Đừng làm ồn nữa!”
Kế Duyên quả thật cũng phải bó tay với bọn nhóc này. Mãi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, tai hắn vẫn còn ong ong cả buổi.
“Hầy! Chắc sau này sẽ náo nhiệt lắm…”
Trong khi đó, con hạc giấy cũng nhảy tới nhảy lui, đập cánh liên tục cạnh “Kiếm Ý Thiếp,” chứng tỏ là nó cũng có thể biểu đạt ra tâm tình rõ ràng.