Tên điều khiển xe mô tô còn chưa kịp đứng dậy, đã bị chiếc xe Lam Thất điều khiển lao tới tạt ngang đầu một lực rất mạnh.
Hắn ngã xuống đất, toàn thân bê bết máu.
Lam Thất không thể đợi thêm được nữa, mặc kệ vết thương trên bụng đang chảy máu ồ ạt, đẩy cửa xe lao ra ngoài.
Trước mắt là một mảng máu đỏ của tên điều khiển xe mô tô liên tục chảy ra từ bên thái dương phải của hắn, thứ mùi tanh tửi xộc thẳng vào mũi Lam Thất.
Nhưng Lam Thất không quan tâm nhiều đến như vậy, cúi người nhặt lấy cây gậy sắt, quay đầu.
Quả nhiên, tên điều khiển xe mô tô còn lại hướng về phía Lam Thất điên cuồng lao tới, cây gậy vung ra.
Lam Thất mím chặt môi, cố nhịn sự đau đớn từ vết thương trên bụng truyền tới, gậy sắt cũng vung lên, hướng thẳng về phía đầu của tên điều khiển xe mô tô.
Chỉ nghe thấy hàng loạt âm thanh hỗn loạn thay nhau kéo đến, tiếng xe va chạm ma sát với mặt đường, chiếc xe mô tô đâm sầm vào gốc cây đến móp méo, tiếng kêu rên thảm thiết đầy kinh khủng, cả tiếng thở đang yếu ớt nhả ra của Lam Thất.
Một bầu không khí đầy mùi chết chóc.
Vết thương trên bụng liên tục chảy máu khiến khuôn mặt Lam Thất càng lúc càng trắng bệch, thân hình lảo đảo, phải gắng sức lắm mới có thể trụ vững.
Hoắc Thâm kia quả thật là một cao thủ nhất đẳng, Lam Thất đấu tay đôi với hắn, lại nhận thấy thực lực của mình không thể chiếm thế thượng phong, muốn thoát ra ngoài chỉ còn cách kéo dài thể lực và tìm cơ hội trốn thoát.
Tuy lợi dụng được sơ hở để đâm cho Hoắc Thâm một nhát dao, bản thân Lam Thất lại bị thương vô cùng nặng.
Với vết thương hiện tại, nếu không được cầm máu kịp thời nhất định sẽ không cầm cự nổi đến khi tìm được cứu viện.
Lam Thất từng bước nhích đến bên tên điều khiển mô tô đang thoi thóp, lục soát trên người hắn rồi lôi ra được một chiếc di động từ trong túi áo, gọi vào một dãy số.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Lam Thất cũng không hề kéo dài thời gian, ngắn gọn dứt khoát nói:
“Khương tổng, người đứng sau là Dung Lạc.”
Bên kia là giọng nói gấp gáp của Khương Ngọc truyền đến:
[Dung Lạc? Lam Thất! Cậu đang ở đâu?]Lam Thất ngồi thụp xuống mặt đường, từng ngụm thở hổn hển, nói ra một cái địa chỉ.
Thời gian lúc này quá cấp bách, hắn lo sợ khi Khương Ngọc tới quán bar X thì mọi chuyện cũng đã quá muộn.
Khương Ngọc đến đã là mười lăm phút sau đó, chiếc siêu xe thể thao lấy một tốc độ kinh người dừng lại trước mặt Lam Thất.
Khương Ngọc đỗ xe ngay mép vệ đường, đẩy cửa xe bước xuống,
Nhìn cảnh tượng trước mặt lộn xộn vô cùng.
Hai chiếc xe mô tô nằm lật ngang, động cơ bị hư hỏng nặng nề, khói bắt đầu bốc lên mỗi lúc mỗi nhiều.
Trước mặt là một kẻ bị thương máu me đầy người, đã bất tỉnh, bên cạnh đó còn có một xác chết vẫn còn mở trừng trừng hai mắt.
Mùi xăng, mùi cháy khét của động cơ hoà lẫn với mùi máu tanh quyện thành thứ mùi hương vô cùng kinh khủng.
Khương Ngọc đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm Lam Thất, vừa nhìn thấy nam nhân dựa lưng trên dải phân cách, trên người toàn là vết thương, máu chảy thành một vũng lớn trên mặt đường, hơi thở càng lúc càng mỏng manh.
Khương Ngọc lao vội đến, ngồi xuống, cố sức gọi tên Lam Thất, nhưng không nhận được phản hồi, dùng một tay vỗ nhẹ vào mặt hắn vài ba cái, lần nữa lại gọi:
“Lam Thất!!”
Lam Thất từ từ mở mắt, nhìn thấy Khương Ngọc, Lam Thất thều thào nói:
“Mau… cho người đến cứu phu nhân.”
Lời nói vừa dứt, Lam Thất liền gục, bất tỉnh.
Khương Ngọc vội vàng xem xét vết thương trên người Lam Thất.
Lam Thất bị thương rất nặng, nội tạng bên trong cơ thể đã bị tổn hại, việc có thể gắng gượng đến tận giờ phút này mới ngất đi quả thật khiến Khương Ngọc hết sức chấn động.
Dù sao bản thân Khương Ngọc cũng từng là bác sĩ, nhìn vết thương trên người Lam Thất cũng đủ biết đối phương ra tay tàn độc đến cỡ nào.
Khương Ngọc trước khi đến đây đã chuẩn bị sẵn một chút vật dụng y tế, lập tức nhanh chóng sơ cứu qua loa vết thương cho Lam Thất. Sau đó run rẩy lôi điện thoại ra, muốn báo cáo lại tình hình cho Khương Tình nhưng dù cố sức liên lạc đến cỡ nào cũng không có kết quả.
Tại sao lại không liên lạc được?
Khương Ngọc gấp đến hoảng.
Đến khi Khương Ngọc liên hệ được với La quản gia mới biết Khương Tình đang trên chuyến bay trở về nước S, xuất phát chỉ sau Hạ Nhi tầm sáu tiếng đồng hồ.
Mẹ kiếp!!
Khương Ngọc không nhịn được muốn chửi thề.
Nếu là ở trên máy bay, điện thoại nhất định phải tắt.
Toàn thân Khương Ngọc run lên.
Giỏi cho một Dung Lạc, nắm thật chuẩn thời gian để ra tay.
Tuy là Khương Tình trở về sớm hơn dự định rất nhiều, nhưng với tình hình hiện tại sợ rằng Khương Tình vừa đáp xuống chuyến bay, Hạ Nhi đã bị Dung Lạc bắt đi rồi.
Bây giờ Lam Thất đã gặp chuyện, bản thân lại bị Vu Mẫn chèn ép không thể mang theo người, Lam gia lại càng không thể cầu cứu.
Khương Ngọc đành bấm bụng gọi vào số của Hạ gia.
Bên đầu dây kia âm thanh có phần đứt đoạn chẳng rõ là do sóng điện thoại không tốt hay vì lí do nào khác, nhưng cũng nhanh chóng có người nghe máy.
Thông tin Hạ Nhi bị Dung Lạc bắt đi khiến Hạ gia loạn thành một đoàn, không nói hai lời lập tức điều động người đến quán bar X.
Khương Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, lại giơ điện thoại ấn một dãy số.
Khương Ngọc chậm rãi nói trong điện thoại:
“An Tranh! Tôi cần em giúp! Hạ Nhi bị Dung Lạc bắt rồi.”
________
Ánh đèn êm dịu hắt xuống mui xe, để lại những quầng sáng loang lổ trên vầng trán rộng của Khương Ngọc.
Một chiếc Ferrari màu đỏ đậm lấy một tốc độ kinh người dừng trước mắt Khương Ngọc.
Khương Ngọc nheo mắt, cẩn thận nhìn hai nữ nhân đang gấp gáp đẩy cửa xe bước xuống.
An Tranh và Hương Vũ.
Nhìn từ góc độ của Khương Ngọc hiện giờ, bề ngoài trông An Tranh cực kỳ bình tĩnh, thực chất vẻ mặt lại tái nhợt lạnh lẽo, bờ môi mỏng hơi mím lại khắc họa một đường nét sắc bén.
Hương Vũ lại càng thất hồn lạc phách hơn, một bộ dạng quần áo ngủ còn chưa kịp thay, chỉ khoác tạm áo khoác ra ngoài, chân còn đi dép lê, khuôn mặt trắng bệch như sáp nến. Nhìn qua đã biết vừa mới nhận được thông tin liền bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.
Khương Ngọc lập tức đi đến, nhìn hai người, nhẹ giọng nói:
“Lam Thất bị thương quá nặng, nếu không kịp đưa tới bệnh viện thì hắn sẽ chết. Hương Vũ! Giúp tôi đưa Lam Thất đến bệnh viện.”
Hương Vũ lưỡng lự, ngữ khí đầy bất an:
“Nhưng Bối Lạc…”
Khương Ngọc cắt ngang lời Hương Vũ, từng câu từng chữ vô cùng rành mạch:
“Mạng người quan trọng, em trước tiên cứ đưa Lam Thất đến bệnh viện trước, sau đó đuổi theo. Người Dung Lạc nhắm đến là Hạ Nhi, Bối Lạc sẽ không sao đâu.”
Hương Vũ trầm trọng suy nghĩ một lúc, lại nhìn Lam Thất hơi thở mong manh như sắp đứt, quả thật không thể chịu đựng thêm được bao lâu, đành gật đầu:
“Được! Trước khi tôi đến, hai người nhất định phải đảm bảo an toàn cho Bối Lạc.”
Khương Ngọc ném chìa khoá xe cho Hương Vũ, bản thân hướng tới chiếc xe An Tranh đỗ gần đó, nói:
“An Tranh! Đi thôi.”