“Đương nhiên không phải”, lần này Lạc Hi chẳng hề nghĩ ngợi đã trả lời rất chắc chắn: “Đại Sở rất lớn, có rất nhiều luyện đan sư ẩn thế, người không đến cũng rất nhiều, đại hội đấu đan không quy định nhất định phải tới Đan phủ chào hỏi trước, tất cả đều là tự nguyện”.
“Thì ra là vậy”, Diệp Thành gật đầu, tiếp tục vùi đầu chăm chú lau linh châu.
“Ta đã tặng huynh bao nhiêu quà rồi, huynh có thể gỡ mặt nạ ra không? Ta vẫn chưa biết mặt mũi huynh thế nào”, Lạc Hi cười vui, chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Dung mạo ta hơi xấu, sẽ khiến muội sợ đấy”, Diệp Thành ho khan một tiếng.
“Nói dối”, Lạc Hi bĩu môi.
“Được rồi, ta nói thật”, Diệp Thành cười khổ, chỉ vào mặt nạ Quỷ Minh trên mặt mình rồi nghiêm túc nói: “Khi ta xuất sơn, sư phụ dặn khi nào tìm được vợ mới được tháo mặt nạ”.
“Vậy huynh tìm được vợ chưa?”, Lạc Hi chớp chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thành.
“Chưa”.
“Vậy hay là ta làm vợ huynh nhé!”
“Phụt!”, Lạc Hi vừa dứt lời, Huyền Nữ bên cạnh đã phun trà trong miệng ra, tức tối gườm cô ấy: “Lạc Hi, muội là người của Đan phủ, lời này sao có thể nói linh tinh được?”
Ồ!
Lạc Hi cúi đầu, bất giác lè lưỡi.
Huyền Nữ dời mắt đi chỗ khác, nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Diệp Thành ho khan một tiếng rồi cũng nhìn đi nơi khác, hắn trêu Lạc Hi thôi, không ngờ cô nhóc này lại khiến hắn bất ngờ như vậy.
Đang nói chuyện thì bên ngoài lại có người bước vào.
Hắn ngước mắt nhìn lên thì thấy một ông lão mặc huyết bào, khí thế hùng hồn, toàn thân toát ra hơi thở huyết linh.
“Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện”, ngay khi người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn sang, hơn nữa còn không ít người khẽ nhíu mày.
Điều quan trọng nhất là hai mắt hắn có màu máu, người khác nhìn vào đều thấy rợn người, mang lại cho mọi người cảm giác hắn không phải người mà là ác ma.
Ở đây không chỉ Diệp Thành mà ngay cả các vị lão bối và nhóm luyện đan sư trẻ tuổi cũng đang nhìn, với con mắt của những luyện đan sư trẻ tuổi này đương nhiên nhìn ra sự quái dị của thiếu niên trước mặt.
“Thiếu niên này trông thật kỳ lạ”, một lão bối khẽ giọng lẩm bẩm.