[Tôi sinh ra để phục vụ cho ngài mà.]
…
Cố Thanh Sơn quay về biệt thự trên núi.
Vừa mở cửa ra hắn đã thấy cả ba người đều ở đấy.
Liêu Hành ngồi dựa và ghế sô pha, ông ta vừa uống bia vừa xem tin tức trên điện thoại.
Trương Anh Hào thì đang khiển trách Diệp Phi Ly.
“Đó là một chương trình phát sóng trực tiếp trên toàn quốc đấy! Người ta đang phát biểu vận động tranh cử cho nghị viên thì tự dưng cậu bay ra bắt người ta lại, vừa khóc lại vừa lăng trì người ta, cậu tưởng là mắt của tất cả mọi người mù hết rồi đấy à?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi có biết không hả!”
Trương Anh Hào tức đến muốn tắt thở: “Anh trai của tôi ơi, có kiểu giết người nào như thế à? Tốt xấu gì đi chăng nữa thì cũng nên chờ đến khi buổi phát sóng trực tiếp chấm dứt, hoặc là cậu đập nát hết các thiết bị truyền hình trực tiếp ở chỗ đó đi rồi hãy rat ay chứ, như thế có phải là tốt hơn một vạn lần không.”
Diệp Phi Ly cúi thấp đầu xuống, hắn ta không nói một lời nào.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vào bả vai của Diệp Phi Ly, sau đó ngồi xuống sô pha.
“Quên không hỏi cậu rằng cậu có thoải mái hay không.” Hắn nói.
“Rất thoải mái!”
Diệp Phi Ly nhếch môi cười nói.
Trương Anh Hào như nghĩ ra điều gì đó, anh ta hỏi: “Khoan đã… Là cậu đã dung túng cho cậu ta làm như vậy ư?”
“Thật là ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Cố Thanh Sơn cười cười xin lỗi.
“Mọi người dừng lại cái đã, tôi muốn tố cáo trước!” Liêu Hành giơ tay nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía ông ta.
“Người anh em này đã dời luôn cả một cái bia mộ về đặt ở trong phòng cậu ta, cậu có thể tưởng tượng nổi không? Đến bây giờ mà tôi vẫn còn cảm thấy vô cùng hoảng sợ đấy.” Gương mặt của Liêu Hành vẫn mang vẻ không thể tin nổi như cũ, ông ta nói.
“Không dọn cả quan tài à?” Cố Thanh Sơn nghiêng đầu hỏi.
“Cố ấy bám vào trên bia mộ, bia mộ được dời đi thì cô ấy cũng đi theo luôn.” Diệp Phi Ly nói.
“Vậy thì thi thể của cô ấy phải làm thế nào?”
“Vì vậy mà tôi đã mang thi thể của cô ấy đi hỏa táng rồi mang tro cốt về, bây giờ vẫn đang ở trong phòng của tôi.” Diệp Phi Ly giải thích.
Trương Anh Hào há to miệng, anh ta nhất thời không thể nào hiểu nổi hai người này đang nói gì.
Liêu Hành hơi nhích mông, lặng lẽ di chuyển ra xa xa hơn một chút.
“Vậy là tốt rồi, ở đây tốt hơn nghĩa trang nhiều, hơn nữa còn có cậu nói chuyện với cô ấy, cho nên cô ấy sẽ không còn cô đơn nữa.” Cố Thanh Sơn đồng tình nói.
Diệp Phi Ly cười rộ lên, trên gương mặt hắn ta tràn đây sự vui mừng.
Còn gương mặt của hai người kia thì đờ đẫn.
Lần nay ngay cả Trương Anh Hào cũng bắt đầu di chuyển chỗ ngồi.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Liêu Hành nói, ông ta vội vã đứng dậy như muốn bỏ trốn.
“Chờ một chút, sự việc không hề giống như ông tưởng tượng đâu.” Cố Thanh Sơn vội vàng nói.
Liêu Hành quan sát Cố Thanh Sơn một cách tỉ mỉ, nhưng ông ta chỉ thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nói chuyện rất ung dung, không giống như bộ dạng đang bị trúng tà chút nào.
Cố Thanh Sơn làm việc gì cũng có khí phách và quy tắc riêng, Liêu Hành vẫn tin tưởng hắn cho nên trong lòng ông ta cũng dần dần thả lỏng.
Trương Anh Hào cũng bĩnh tĩnh lại.
“Vậy thì chuyện này là thế nào?” Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn còn chưa mở miệng thì Diệp Phi Ly đã vội vàng giải thích: “Sau khi cô ấy chết thì tôi vẫn luôn có thể nghe được tiếng khóc của cô ấy, vì vậy mà tôi đã đến nghĩa địa để đón linh hồn của cô ấy trở về đây.”
Chết… Tiếng khóc… Linh hồn.
Trong không khí dường như có một trận gió lạnh thổi qua.
Diệp Phi Ly lại nói: “Có lẽ bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện, nhưng mà tôi không thể nhìn thấy, chờ đến khi tôi nghe thấy giọng của cô ấy thì lúc đó tôi mới có thể giới thiệu cô ấy với mọi người được.
Lần này đừng nói đến Liêu Hành, ngay cả Trương Anh Hào cũng không thể ngồi yên được nữa.
Trương Anh Hào ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đột nhiên tôi nhớ ra rằng mình vẫn còn một chút chuyện phải xử lí, vì vậy nên tôi phải đi trước đây.”
Anh ta bị Cố Thanh Sơn giữ lại.
“Một sát thủ ngày nào cũng giết người như anh còn sợ ma quỷ cái gì chứ?” Cố Thanh Sơn nói.
“Tuy rằng tôi có rất nhiều kỹ xảo để giết người, nhưng mà tôi lại không biết cách để giết ma quỷ.” Trương Anh Hào lau lớp mồ hôi lạnh trên trán của mình.