“Thân vương các hạ, cuộc chiến ở thành Kim An và núi Tuyết Long, chúng ta đã hy sinh rất lớn. Hiện giờ, con át chủ bài của chúng ta là đội hoả pháo cũng không còn nữa, nếu cứ đối công với bọn họ, không biết ta sẽ còn tổn thất bao nhiêu binh sĩ nữa. Hay là chúng ta rút lui đi…”
“Lui? Sao có thể chứ. ta đã thề với nữ vương, ít nhất là phải trụ được nửa năm, bây giờ mới có một ngày, các ngươi… các ngươi muốn gia tộc Diệp Luật trở thành trò cười cho nước La Sát sao?”
“Báo…”
Một binh sĩ báo tin chạy tới.
“Thân vương các hạ, năm vạn quân tiên phong của ta đã tổn thất nghiêm trọng, hoàn toàn không thể xông tới trận địa đội hỏa tiễn của quân địch nên đã rút lui, quân đội phía sau đều…đều không dám xông lên nữa…”
“Thân vương các hạ!”, một tướng quân đứng bên cạnh hô lớn.
“Không thể tiếp tục đánh nữa, chúng ta rút thôi! Chỉ cần chúng ta rút về Pháo Đài Đỏ, đội hỏa tiễn của Hoa Hạ sẽ không động được tới chúng ta, như vậy chúng ta sẽ có hy vọng. Nhưng nếu chúng ta cứ dây dưa ở đây, dũng sĩ của nước La Sát sẽ tận diệt hết…”
Diệp Luật Khâm thất thần ngồi một chỗ.
“Đại quân của các bộ lạc khác tới đâu rồi?”
“Nhanh nhất cũng phải mất một tuần bọn họ mới tới được đây, thời gian hoàn toàn không kịp, hơn nữa, cho dù bọn họ tới nơi cũng không thể ngăn được đội hỏa tiễn của quân địch… Thân vương các hạ… rút thôi”.
Diệp Luật Khâm đứng lên đầy khó khăn. Mới vỏn vẹn một ngày, hắn làm sao ăn nói với nữ vương, nhưng lý trí nhắc hắn biết không thể tiếp tục đánh nữa.
“Để đội quân tiên phong ở lại ngăn địch, đại quân rút về…”
Rất nhanh, quân tiên phong của nước La Sát phát hiện đại quân ở phía sau đang rút dần, còn bản thân bị bỏ lại, phút chốc, tất cả bọn họ mất hết dũng khí chiến đấu.
“Các huynh đệ, đại quân đã rút lui rồi, đám súc sinh kia bỏ rơi chúng ta…”