Tiết Tĩnh Xu mở miệng thở phì phò, chỉ cảm thấy trên môi vừa tê lại nóng, trong mắt lại là bao hàm đầy hơi nước, dịu dàng ướt át.
Hoàng Đế vẫn ôm nàng, hai chân nàng vẫn ở trên không, trong lòng có chút không yên tâm, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thả ta xuống đi”.
Hoàng Đế nói: “Đừng sợ, ta ôm nàng, nếu không sẽ ngã úp mặt”.
Tiết Tĩnh Xu lại nghĩ, nàng khi nào thì sợ ngã xuống, nàng rõ ràng là sợ Hoàng Đế lại hào hứng, lại muốn ôm nàng mà hôn lần nữa. Nếu như chờ chút nữa cung nhân vào hầu hạ trông thấy môi vừa đỏ vừa sưng của nàng, búi tóc hỗn loạn không chịu nổi, sao có thể gặp người được?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền có cung nhân xin chỉ thị: “Bệ hạ, nương nương, có muốn tắm hay không ạ?”
Tiết Tĩnh Xu vô ý thức nhìn về phía Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng nhìn nàng: “Ý Hoàng Hậu như thế nào?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Bệ hạ mau thả ta xuống đi, khiến người ta gặp còn thể thống gì?”
Hoàng Đế hỏi: “Ta không thả thì sao?”
Tiết Tĩnh Xu mím môi nhìn hắn.
Hai người đối mặt trong chốc lát, Hoàng Đế đặt nàng xuống: “Có phải đã tức giận hay không?”
Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu: “Ta chỉ lo lắng để cho người ta trông thấy, nếu như truyền đi, đối với thanh danh Bệ hạ không tốt”.
Hoàng Đế đem mấy đồ trang sức còn thừa trên đầu nàng tháo xuống, nói: “Không có người truyền ra ngoài đâu”.
Lúc hắn nói lời này, giọng nói so với lúc bình thường giống như lạnh hơn một chút. Tiết Tĩnh Xu nhịn không được từ trong kính nhìn hắn, nhưng sắc mặt của hắn lại cùng với ngày thường không khác, thật giống như lãnh ý vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng xõa một đầu tóc đen nhánh đi Thiên điện tắm rửa.
Đợi nàng trở về, Hoàng Đế cũng từ một chỗ khác tắm rửa xong, mang một thân hơi nước tiến vào nội điện.
Tiết Tĩnh Xu thấy, liền nhịn không được nhăn đầu lông mày: “Bệ hạ sao lại không lau khô đầu tóc vậy? Nếu để như vậy mà đi ngủ thì sáng mai thức dậy sẽ bị đau đầu”.
Hoàng Đế nói: “Tốn thời gian, rất mất sức”.
Hắn một mặt nói, một mặt cởi bỏ áo ngoài, giống như có vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Tiết Tĩnh Xu chỉ đành đi ra bên ngoài, sai cung nữ cầm mấy cái khăn vải sạch sẽ đưa cho nàng.
Nàng để Hoàng Đế ngồi lên trên mặt ghế ở bên cạnh, còn bản thân thì đứng ở phía sau hắn, dùng khăn vải tinh tế lau tóc cho hắn.
Cổ vai và lưng của Hoàng Đế thật sự cứng ngắc.
Trên thực tế, hắn không yêu đem đầu tóc lau khô, cũng không phải là sợ tốn nhiều thời gian, mà đơn giản là không thích có người làm động tác gì ở sau lưng của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy không an toàn.
Tiết Tĩnh Xu cũng phát hiện hắn cứng ngắc, lại không biết suy nghĩ thật sự của Hoàng Đế, chỉ cho là hắn là một ngày mệt nhọc, trên người mệt mỏi, liền nói: “Lúc trước ta ở trên núi có đọc qua ít chút tạp thư, chút nữa ta xoa đầu cho Bệ hạ, người thấy thế nào?”
Hoàng Đế thoáng kinh ngạc: “Hoàng Hậu còn có tay nghề này? Ta mỏi mắt mong chờ”.
Chờ đầu tóc được lau khô xong, Tiết Tĩnh Xu sai người vào cầm khăn đi. Khi nàng quay đầu nhìn lại thấy Hoàng Đế đã cởi áo ra, để trần trên người nằm sấp ở trên giường.
Nàng quẫn bách[3] nói: “Bệ hạ, không cần cởi sạch sẽ như thế, mặc y phục là được”.
[3]: Bức bách, gặp khó khăn. ( quẫn bách 窘迫 khốn bách)Hoàng Đế thập phần tự nhiên nói: “Mặc y phục thì sao có thể thấy rõ được? Đến đây đi”.
Tiết Tĩnh Xu chỉ có thể nghe theo hắn, vung ống tay áo lên,, ở trên tấm lưng đang để trần của hắn chậm rãi ấn huyệt vị kinh mạch.
Lưng của Hoàng Đế rất rộng và lớn, từ bên trên nhìn bao quát xuống, càng thêm tỏ ra uy vũ cường tráng.
Ngày xưa hai người sinh hoạt vợ chồng, trong trướng ánh sáng đều mông lung ái muội không rõ. Hơn nữa còn đắp chăn, Tiết Tĩnh Xu chưa bao giờ thấy qua thân thể của Hoàng Đế. Mà nay thân thể cường tráng rắn chắc này lại lộ rõ ràng ngay trước mắt nàng, làm cho mắt nàng không biết là nên nhìn ở đâu.
Hoàng Đế lại có bộ dạng hết sức thản nhiên, liền cứ nằm sấp như vậy, trong tay còn cầm một quyển sách đang xem, thích ý cực kỳ.
Tiết Tĩnh Xu âm thầm hít thở mấy hơi, đem những suy nghĩ hỗn loạn kia ném ra khỏi đầu, chuyên tâm thay hắn xoa bóp.
Nàng sợ đạo lực không đủ, sợ đè nén xuống hiệu quả không tốt, bởi vậy nên mỗi lần ấn xuống đều dùng sức tận lực, cơ hồ là cả người treo lơ lững ở phía trên áp chế xuống.
Mới đè xuống một lát thôi, Hoàng Đế còn không có cảm giác gì quá lớn, thì trên trán nàng đã rịn ra một tầng mồ hôi che kín.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, cảm giác cổ tay vừa đỏ vừa nóng lên, nhưng lúc dơ tay lên thì run nhè nhẹ, đã không có khí lực gì nữa, nàng dừng lại hỏi Hoàng Đế: “Bệ hạ cảm thấy như thế nào?”
Hoàng Đế như phát giác cái gì, đặt sách xuống, lật người đến nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, sợi tóc mướt ướt dính ở trên trán, đôi tay rủ xuống ở bên người, liền duỗi tay ra cầm tay nàng tới nhìn kỹ.
Mặc dù trên người Tiết Tĩnh Xu không có thịt gì nhiều, nhưng đôi tay lại có da thịt đầy đặn lại trắng nõn thon dài, trông như một cây hành tây. Hai tay mười ngón trước mắt lại đỏ rực, cổ tay cũng có chút mất tự nhiên run rẩy.
Hoàng Đế lập tức hướng ra bên ngoài nói: “Đức Lộc, đi thỉnh Thái y”.
Tiết Tĩnh Xu vội nói: “Không cần, sẽ tốt ngay thôi, không cần làm phiền Thái y”.
Hoàng Đế hai tay khẽ dùng lực, đem cả người nàng kéo đến ngực mình, cầm hai cổ tay của nàng giơ lên nhìn kỹ: “Đây là ta không phải, khiến cho Hoàng Hậu chịu liên lụy”.
Tiết Tĩnh Xu nói: “Là ta hy vọng có thể vì Bệ hạ mà phân ưu[4], không có liên quan gì đến Bệ hạ”.
[4]: 分憂 phân ưu: Chia sẻ buồn thương với người gặp nạn hoặc có chuyện đau lòng, giúp đỡ người khác giải quyết khó khăn.Hoàng Đế không có nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Rất nhanh, Thái y đi theo sau lưng Đức công công tới.
Gặp Đế Hậu ôm nhau cùng một chỗ, mặc dù trong nội tâm của hắn cảm thấy kinh hãi cũng không dám nhìn kỹ, chỉ cúi đầu hành lễ.
Tay của Tiết Tĩnh Xu tất nhiên là không có gì đáng ngại, Thái y xem qua cũng chỉ nói để cho nàng nghỉ ngơi thích hợp là có thể lành lại.
Hoàng Đế lại không yên tâm, lại hỏi thêm tận hai lần nữa, mới để cho hắn lui ra.
Tiết Tĩnh Xu có chút thẹn thùng, vốn dĩ là muốn bản thân mình chủ động vì Hoàng Đế mà xoa bóp, kết quả lại làm không tốt còn phải gọi Thái y tới.
Hoàng Đế thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, liền nói: “Ấn bởi tay, khiêu bởi chân[5]. Tay Hoàng Hậu mặc dù không thể dùng, vẫn còn có một đôi chân có thể dùng, ta còn chờ Hoàng Hậu say này tiếp tụp thay ta phân ưu, không biết nàng có nguyện ý hay không?”
[5]: 按 (ấn): xoa bóp chủ yếu bằng tay/跷 (khiêu): xoa bóp chủ yếu dùng chânHắn vừa nói, một đôi mắt rơi ở trên hai chân của Tiết Tĩnh Xu.
Vừa rồi để cho tiện xoa bóp cho hắn, Tiết Tĩnh Xu cũng cởi giày xuống lên giường, trước mắt trên chân chỉ một đôi vớ lót trắng.
Đôi chân kia nhìn thấy còn không bằng so với một bàn tay dài của Hoàng Đế, cứ như vậy mà lộ ra ở trước mắt hai người
—————————
∆ Chúthích:

Bánh gạo tím

Trâm ngọc
—————————
Đôi lời than thở:
A Cảnh: sao cứ bắt tôi ăn thức ăn cho chó hoài vậy *khóc một dòng sông* (ಥಥ)
TiểuPi: tamuốn đình công, muốnđìnhcông a~~~~ *Vung tay đá chânăn vạ*
Tráitimbénhỏmỏngmanhcủatađâuchịunổicảnhnày. Haingườicứsuốt ngàychơitròtìnhthú, hếthônrồilạiliếm, màcáicảnhnàycòndàidài. Tađãkhôngchọn truyện Hrồimàlàmtruyện sủng cũngcóđỡgìmấyđâu. (ಥಥ)